Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 80

Cập nhật lúc: 2025-04-12 08:05:39
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dựa vào trang phục của cô ấy, có thể đoán thời đại cô ấy sống là thời Dân quốc.

Rốt cuộc là tâm nguyện gì mà đáng để cô ấy chờ đợi suốt ngần ấy năm?

Ma nữ từng bước tiến về phía Trần Chiêu, đôi mắt chứa đựng đau khổ, luyến tiếc và hoang mang.

Cô ấy không để ý đến hai người còn lại, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Trần Chiêu, miệng không ngừng gọi: "Anh Trần, anh Trần..."

Cô ấy khóc càng nhiều, mưa càng nặng hạt.

Lâm Khê thản nhiên nói: "Đừng khóc nữa, có gì từ từ nói."

Ma nữ như không nghe thấy lời Lâm Khê nói, chỉ chăm chăm nhìn vào gương mặt của Trần Chiêu với đôi mắt ngấn lệ.

"Anh Trần..."

Trần Chiêu xoa xoa đầu, anh ta có cảm giác như đã gặp cô ấy ở đâu đó, nhưng rốt cuộc là ở đâu nhỉ?

Ma nữ vẫn không ngừng gọi "Anh Trần", hoàn toàn đắm chìm trong ý thức của mình.

Lâm Khê tiến gần hơn, nhưng cô ấy vẫn đứng im không động đậy.

Ma nữ đã bị giam cầm ở đây quá lâu, chỉ có chấp niệm trong lòng mới giữ cô ấy lại đến giờ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Than ôi, lại thêm một kẻ đáng thương nữa.

Lâm Khê tụ linh khí vào đầu ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào trán cô ấy.

Ma nữ đứng sững tại chỗ, chiếc ô giấy dầu trong tay rơi xuống đất, mưa trên trời cũng ngừng rơi.

"Tôi đã chết, không còn có thể gặp lại anh Trần và con nữa..."

Trần Chiêu sửng sốt, sao lại còn có con?

Lâm Khê hỏi: "Cô nhớ lại rồi?"

Ma nữ cúi đầu nhẹ, "Tôi tên là Lam Yên, người ở thủ đô."

Lam Yên, cái tên thật đẹp, nghe qua đã biết là một người có số phận bi thảm.

Tình yêu thời đó, kết cục đa phần đều là bi kịch.

Lam Yên cúi chào, "Cô gái, cảm ơn cô đã ra tay giúp đỡ, Lam Yên không có gì để báo đáp ân tình này."

Lâm Khê khoát tay, "Chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn."

Lam Yên cúi chào lần nữa, ánh mắt dần chuyển sang người bên cạnh, "Anh Trần, là anh phải không?"

Trần Chiêu sợ hãi, mặt biến sắc.

Chết thật! Đời trước mình đã tệ bạc với cô gái này rồi.

Anh ta cười gượng, "Có lẽ, có thể, chắc là vậy?"

Lam Yên tỉ mỉ nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này.

"Anh Trần, anh cũng đã c.h.ế.t rồi sao?"

"Không, tôi chưa chết." Trần Chiêu nuốt nước bọt, "Chuyện này phức tạp lắm, chúng ta quên chuyện cũ đi, trân trọng hiện tại thì hơn."

Lam Yên đôi mắt ngấn lệ, giọng nói đầy bi thương, "Anh Trần, anh đã yêu người khác rồi."

"Không không không." Trần Chiêu hoảng hốt, "Tôi không có."

Lam Yên nhìn chăm chú vào gương mặt anh ta, rồi lại bắt đầu ngẩn ngơ, nước mắt rơi từng giọt như những hạt châu đứt dây.

Trần Chiêu không biết phải làm sao, đành quay sang Lâm Khê cầu cứu.

"Phu nhân, cứu tôi với!"

Lâm Khê nhìn kỹ hai gương mặt, "Hai người có đôi mắt giống nhau đấy."

Trần Chiêu ngơ ngác, "Ý cô là sao?"

Lâm Khê thốt lên điều bất ngờ, "Anh và Lam Yên có quan hệ huyết thống."

Trần Chiêu sửng sốt, "Hả?!"

Lại thêm một cú sốc đầy kịch tính, không lẽ kiếp trước anh ta và Lam Yên...

Trần Chiêu, anh thật sự là một tên khốn nạn.

Trần Chiêu tự vả vào mặt mình hai cái rồi thốt lên: "Cô Lam Yên, tôi xin lỗi cô."

Lâm Khê nhìn anh ta với vẻ mặt kỳ quái, "Tôi còn chưa nói xong, đừng có mà tưởng tượng linh tinh."

Cô nhấn mạnh từng chữ: "Xét về huyết thống, Lam Yên chính là bà nội của anh."

Trần Chiêu: "..."

Thật mất mặt, quá mất mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-80.html.]

Anh ta vừa mới nói những lời vô nghĩa gì trước mặt bà nội mình chứ? Nếu ông nội mà biết, chắc chắn sẽ cho anh ta một trận nên thân.

Trần Chiêu ôm đầu, gào thét trong im lặng.

"Phu nhân, lần sau làm ơn nói một lèo cho hết."

Lâm Khê nhún vai, "Tôi đã bảo đừng tưởng tượng lung tung rồi, còn nữa, chính anh là người cắt ngang lời tôi."

"Được rồi, tất cả là lỗi của tôi."

Trần Chiêu lặng lẽ rơi lệ, chân cào cào xuống đất đến mức tưởng như muốn khoét một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách.

Anh ta thở dài, "Phu nhân, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Lâm Khê giải thích, "Lam Yên luôn chờ đợi ông nội của anh, khi cảm nhận được khí tức quen thuộc từ anh, cô ấy đã nhầm anh là người yêu."

Trần Chiêu gật đầu hiểu ra, "Thì ra là vậy, ông nội tôi cũng họ Trần, ông tên là Trần Tuyển."

Khi nghe thấy tên này, Lam Yên trở nên vô cùng kích động.

"Anh Trần, anh Trần của tôi, người đó mới chính là anh Trần của tôi..."

Hiểu lầm được giải tỏa, Trần Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm.

Lam Yên nhìn anh ta chăm chú, "Thì ra anh là cháu trai của anh Trần, thảo nào trông anh giống anh ấy đến vậy."

"Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã thấy kỳ lạ, anh rất giống anh Trần, nhưng lại không phải là anh ấy."

Trần Chiêu ngượng ngùng nói, "Hiểu rõ rồi thì tốt."

Lâm Khê đứng bên cạnh buông lời châm chọc, "Còn ngây ra đó làm gì, gọi bà nội đi chứ."

Trần Chiêu nuốt nước bọt, cố nặn ra hai tiếng từ cổ họng, "Bà... nội."

Lam Yên cười rất tươi, "Chà, cháu ngoan, cháu tên là gì?"

Trần Chiêu quyết định đối diện với sự việc, lớn tiếng tự giới thiệu, "Bà nội, cháu tên là Trần Chiêu, mang ý nghĩa là rực rỡ sáng ngời."

"Cái tên hay đấy." Lam Yên cười mãn nguyện, nhưng đôi mắt lại thoáng chút u sầu, "Ông nội cháu... ông ấy vẫn ổn chứ?"

Trần Chiêu im lặng một lúc, "Ông vẫn ổn, vẫn còn sống."

Lam Yên xúc động tột cùng, "Thật sao? Bà có thể gặp lại ông ấy một lần nữa không?"

"Bà và anh Trần, đã lâu lắm rồi chưa gặp nhau..."

Lam Yên sinh ra vào thời kỳ Dân Quốc, cha bà ấy là một thương nhân nổi tiếng trong vùng, gia đình rất giàu có.

Cha bà ấy cưới đến năm người vợ bé, mẹ bà ấy là vợ cả, nhưng do tuổi già sắc suy, không còn được cha bà ấy yêu thương.

Lam Yên sinh ra với vẻ đẹp tuyệt trần, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng như ngọc, dù có mặc những bộ quần áo đơn sơ nhất, bà ấy vẫn không thể che giấu được nét đẹp của mình, khí chất thanh tao không chút tầm thường.

Thời đó, các trường học mới bắt đầu phát triển, phụ nữ cũng có thể đi học.

Cha bà ấy muốn kết thân với các quan chức quyền quý, nghe nói viên Đốc quân thích những cô gái hiểu biết lễ nghĩa, nên đã đặc biệt gửi bà ấy đến trường để trải nghiệm cuộc sống.

Lam Yên gặp Trần Tuyển ở trường, một thầy giáo có học thức uyên bác.

Trần Tuyển là du học sinh vừa trở về nước, chữ viết tay rất đẹp, thơ văn đều xuất sắc, tài năng và tư tưởng của ông đã khiến bà ấy rung động.

Hai người nhanh chóng rơi vào tình yêu.

Lam Yên đặc biệt mong chờ mỗi buổi đến trường, vì đó là cơ hội để bà ấy được nhìn thấy Trần Tuyển mỗi ngày.

Bà ấy hiểu rõ, cha bà ấy không thể nào chấp nhận để bà ấy lấy Trần Tuyển.

Ông ta chỉ mong muốn gả bà ấy vào phủ Đốc quân, làm vợ bé thứ mười ba.

Lam Yên sau khi tiếp nhận tư tưởng mới ở trường, trong lòng tôn thờ tự do, bà ấy chán ghét những hành động của cha, không muốn trở thành vợ bé của Đốc quân.

Vì vậy, Lam Yên đã đưa ra một quyết định táo bạo, bà ấy cùng Trần Tuyển bỏ trốn.

Thời gian đó, hai người sống trong cảnh nghèo khó nhưng hạnh phúc.

Đôi nam nữ trẻ tuổi, ngày nào cũng ngủ chung một phòng, không thể không xảy ra chuyện gì đó.

Không lâu sau, Lam Yên mang thai.

Trần Tuyển đi dạy học ở trường, còn bà ấy ở nhà dưỡng thai.

Ngày qua ngày trôi qua, bụng của Lam Yên ngày càng lớn, nhưng cuộc sống yên bình này không kéo dài lâu...

Bên ngoài khói lửa mù mịt, chiến tranh ác liệt, vô số đồng bào ngã xuống dưới làn đạn của kẻ thù. Trường học cũng đã đóng cửa.

Một ngày nọ, Trần Tuyển đưa bà ấy trốn đến một vùng quê hẻo lánh. Ông ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, rơi nước mắt: “Lam Yên, tôi có một việc quan trọng phải đi làm ngay. Em ở đây chờ anh quay lại có được không?”

Lam Yên lờ mờ đoán được thân phận của ông ấy. “Anh Trần, anh đi đi. Em và con sẽ ở đây chờ anh về.”

Bà ấy không muốn Trần Tuyển rời xa mình, nhưng bà ấy biết thế giới bên ngoài cần ông ấy hơn.

Nước mất thì nhà còn đâu?

Lam Yên cắn răng đóng cửa lại. “Anh Trần, anh cứ yên tâm mà đi, anh cứu nước, em giữ nhà, chúng ta đều sẽ ổn thôi.”

Loading...