Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 465
Cập nhật lúc: 2025-04-21 14:05:45
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian thấm thoát trôi qua, Sơ Sơ đã lên lớp một.
Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu đưa con gái đến trường nhập học, mỗi người đều dặn dò cô bé đôi câu.
"Bố mẹ ơi, không cần lo lắng đâu, Sơ Sơ đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân mà."
Sơ Sơ mặc đồng phục màu xanh đậm, mái tóc đen nhánh buộc thành hai búi nhỏ, nụ cười ngọt ngào làm đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, trông đáng yêu vô cùng.
Trong mắt Phó Kinh Nghiêu, con gái luôn là một cô bé vui vẻ, ngoan ngoãn, mềm mại đến mức ai cũng yêu quý.
Tính cách quá hiền lành, rất dễ bị người khác bắt nạt.
Phó Kinh Nghiêu kiên nhẫn căn dặn: "Ở trường con phải chú ý an toàn, nếu có ai bắt nạt, cứ nói với bố."
Sơ Sơ chớp chớp mắt: "Con biết rồi, bố ơi."
Cô bé đeo cặp sách, tung tăng nhảy xuống xe, vẫy tay tạm biệt: "Bố mẹ, chiều gặp lại nhé!"
Lâm Khê đi theo xuống, chỉnh sửa lại quần áo cho con gái.
Sơ Sơ mỉm cười ngọt ngào: "Mẹ muốn nói nhỏ với con chuyện gì à, không để bố biết sao?"
Lâm Khê nhẹ chạm vào trán cô bé: "Con đúng là tinh ranh."
Sơ Sơ lè lưỡi tinh nghịch: "Tại mẹ dạy con giỏi mà."
Lâm Khê thì thầm: "Mẹ chỉ có một yêu cầu thôi, nếu đánh bạn thì phải đánh nhẹ tay."
Cô dạy Sơ Sơ vẽ bùa, lập trận, còn đám tiểu tinh linh thì dạy cô bé cách đánh nhau, Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường thì dạy bắt quỷ.
Bây giờ, Sơ Sơ đã có thể tay không bắt ác quỷ, cả lớp gộp lại cũng không địch nổi một tay cô bé.
Chỉ có Phó Kinh Nghiêu là nghĩ con gái mình yếu ớt, nhưng thực ra, bên trong vỏ bọc ngoan ngoãn ấy là sức mạnh khủng khiếp và trí thông minh vượt trội.
Sơ Sơ không chỉ thừa hưởng sức mạnh của Lâm Khê mà còn được di truyền trí tuệ từ Phó Kinh Nghiêu.
Ngay cả người lớn cũng không đấu lại cô bé. Quý Hành ngốc nghếch thường bị cô bé xoay mòng mòng, phải gọi một tiếng "chị đại nhỏ".
Lâm Khê không yên tâm, nhắc lại lần nữa: "Nhớ kỹ, đánh nhẹ thôi, họ là bạn học, không phải lệ quỷ."
"Con nhớ rồi, mẹ ơi."
Sơ Sơ đeo cặp sách, tung tăng nhảy chân sáo về phía lớp học.
Các bạn mới ơi, mình tới đây!
Khi cô bé bước vào, căn phòng vốn ồn ào lập tức yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô gái nhỏ trên bục giảng.
Sơ Sơ nở nụ cười, đôi má trắng hồng xuất hiện hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, trông mềm mại như kẹo bông gòn.
Cô bé giới thiệu bản thân, phong thái tự nhiên và dạn dĩ.
"Chào các bạn, mình tên là Phó Thời An."
Con người luôn yêu thích cái đẹp, trẻ nhỏ cũng không ngoại lệ.
Có Sơ Sơ làm gương, các bạn đều bắt chước, thi nhau giới thiệu bản thân, dần xem cô bé như "đại ca".
Sơ Sơ cụp mắt, che giấu nét tinh ranh trong đáy mắt.
Đám nhóc này ngây thơ thật, có thể đoán được cuộc sống tiểu học sẽ rất nhàm chán.
Cô bé đã hứa với bố mẹ là không được trốn học, cũng không được đánh bạn.
Sơ Sơ thở dài, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, nghiêng đầu nhìn trời với vẻ đăm chiêu.
Cô bạn ngồi cùng bàn là Phương Nghi nhẹ nhàng chạm tay Sơ Sơ: "Bạn Thời An ơi, mình là Phương Nghi, chúng mình làm bạn được không?"
"Tất nhiên là được."
Sơ Sơ quay đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ, rất nhanh đã hòa đồng với các bạn xung quanh.
Phương Nghi bỗng nhiên nói: "Mình kể cho các bạn nghe một bí mật nhé."
"Đằng sau trường có một ngôi nhà, nghe nói trước đây có học sinh c.h.ế.t ở đó… Có ma, là ma ăn thịt trẻ con!"
Sơ Sơ lập tức hào hứng: "Ngôi nhà nào vậy?"
Phương Nghi cắn ngón tay: "Mình không biết."
Sơ Sơ xoay cây bút trong tay, nhướng nhẹ mày.
Bắt ma à, sở trường của cô bé mà.
Là học sinh, bảo vệ trường học là điều rất hợp lý.
Việc này xuất phát từ chính nghĩa, hoàn toàn không phải vì muốn trốn học.
Sơ Sơ đang nghĩ cách lẻn ra sau trường để tóm con ma ăn thịt trẻ con.
Rầm!
Một chiếc cặp ném mạnh xuống bàn, phát ra tiếng động lớn, giọng nói hách dịch vang lên trên đầu cô bé.
"Đây là chỗ của tôi, ai cho phép bạn ngồi đây?!"
Ngay ngày đầu đi học đã có người kiếm chuyện.
Học tiểu học đúng là thú vị hơn mẫu giáo nhiều, trò vui tới rồi.
Sơ Sơ l.i.ế.m môi, trong mắt tràn đầy ý cười.
Trong mắt người khác, Thời An có vẻ như sợ hãi cúi đầu, tay xoắn vạt áo, như sắp khóc đến nơi.
Phương Nghi run rẩy, không biết là đang an ủi mình hay an ủi bạn: "Thời An đừng sợ, chúng mình đi mách cô giáo."
"Tôi ghét nhất mấy đứa mách lẻo!" Cậu bé không kiên nhẫn đập tay xuống bàn, ánh mắt đầy hung dữ.
"Mau đứng dậy, tôi muốn ngồi chỗ này!"
Cậu nhóc tóc mái nhuộm đỏ nhìn rất khó ưa, dùng giọng ra lệnh quát lên.
Phương Nghi sợ hãi: "Làm sao bây giờ?"
Sơ Sơ vẫn mỉm cười, đứng dậy bước đến trước mặt hắn, đưa tay ước lượng một chút.
Chú Tiền từng nói, ai nhuộm tóc đỏ đều là kẻ xấu.
Mà kẻ xấu thì không phải bạn học, có thể đánh được.
Cậu nhóc vẫn lớn tiếng: "Cười cái gì?!"
"Bạn bị điếc à, tôi đang nói với bạn..."
"A!!!"
Phương Nghi há hốc mồm, kinh ngạc tột độ.
Thời An đáng yêu chỉ dùng một tay đã quật ngã cậu bạn to lớn, động tác nhanh đến mức không ai nhìn kịp.
"Wow, Thời An thật ngầu!"
Cậu nhóc há hốc miệng: "Cậu, cậu..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-465.html.]
Sơ Sơ chậm rãi cúi xuống, nắm lấy cằm hắn, giọng điệu như đàn anh:
"Không phục?"
"Cậu đánh lén, không tính!"
Trường hợp này mẹ từng dạy rồi, nếu đánh một lần không được thì đánh hai lần, đánh đến khi nào kẻ xấu chịu phục thì thôi.
Hôm nay cô bé rất ngoan mà.
Sơ Sơ xách cậu nhóc lên bằng một tay, như xách con gà con, ném thẳng vào góc tường.
Cô bé giơ nắm đ.ấ.m lên, chuẩn bị đập xuống.
Cậu nhóc hét toáng: "Đại ca, tha mạng!!"
Nắm đ.ấ.m của Sơ Sơ dừng giữa không trung, không phải vì nghe thấy tiếng van xin, mà vì cảm nhận được một luồng yêu khí.
Cô bé nhướng mày: "Thỏ yêu?"
Cậu nhóc mở to mắt, kinh ngạc tột độ: "Cậu rốt cuộc là ai?!"
Trong cơn hoảng hốt, trên đầu cậu nhóc lộ ra hai cái tai thỏ lông xù, khiến người ta nhìn mà muốn sờ thử.
Sơ Sơ túm lấy tai thỏ, tò mò quan sát: "Thỏ yêu chưa trưởng thành, đây là lần đầu tôi gặp."
"Không được chạm vào tai tôi!" Cậu nhóc nói nhỏ, giận đến nghiến răng.
"Trường tiểu học của con người lại xuất hiện một con thỏ yêu..." Gương mặt Sơ Sơ thoáng lạnh: "Mục đích của cậu là gì?"
Cậu nhóc ưỡn cổ giải thích: "Bố tôi là người, mẹ tôi là thỏ yêu, tôi vào đây hợp pháp mà."
"Mau thả tôi ra!"
Sơ Sơ không chịu buông tay: "Cậu gây sự với tôi, chuyện này chưa xong đâu, thỏ con."
Cậu nhóc thầm mắng trong lòng.
Đồ con gái biến thái!
Rõ ràng thấp hơn cậu nhóc cả cái đầu, trông thì yếu ớt, nhưng sức lại mạnh đến đáng sợ.
Cô bé này chắc chắn là yêu quái ngàn năm.
"Cô giáo đến rồi!!"
Không biết ai hét lên, cả lớp nhanh chóng trở về chỗ ngồi, ngồi thẳng tắp.
Sơ Sơ phản ứng cực nhanh, mạnh tay ép đôi tai thỏ xuống, rồi tự cấu mình một cái.
Cậu nhóc ngớ người: "Cậu làm gì vậy?"
Vừa dứt lời, giáo viên chủ nhiệm bước vào, lập tức chú ý đến hai người đang ngồi trong góc lớp.
Cô ấy đã tìm hiểu qua thông tin của học sinh, nhận ra cô bé là Phó Thời An, còn cậu nhóc là Kỳ Vũ Hiên.
Thời An ngoan ngoãn, thông minh, bố cô bé còn đặc biệt dặn dò giáo viên, đừng để con gái bị bắt nạt.
Giáo viên chủ nhiệm nhẹ giọng hỏi: "Thời An, nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì."
Sơ Sơ cắn môi, lắc đầu, đôi mắt ngấn nước, cố gắng kìm nén không khóc.
Nhìn cô bé nhỏ đáng thương như vừa chịu ấm ức to lớn, nhưng lại không dám nói ra.
Cô giáo an ủi: "Có phải Kỳ Vũ Hiên bắt nạt em không? Cô sẽ giúp em xử lý bạn ấy."
Sơ Sơ rụt rè níu lấy vạt áo cô giáo, khẽ liếc nhìn Vũ Hiên, giọng nói lẫn chút nức nở.
"Không sao đâu cô."
"Không liên quan đến bạn Vũ Hiên đâu…"
Hai câu nói này chứa đầy nỗi ấm ức, khiến ai nghe cũng cảm thấy xót xa.
Đứa trẻ ngoan thế này, bị bắt nạt rồi còn che giấu giúp người khác.
Cô giáo liền nghiêm mặt: "Kỳ Vũ Hiên, ngày đầu tiên đã bắt nạt bạn học, theo cô lên văn phòng, gọi phụ huynh đến."
Kỳ Vũ Hiên ôm trán, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Con bé biến thái này còn có hai bộ mặt.
Đúng là trắng trợn đóng giả người tốt.
Còn đâu dáng vẻ dữ dằn lúc đánh nhau khi nãy?
Kỳ Vũ Hiên không chịu phục, bèn gọi thêm một anh trai và hai chị gái đến, quyết định khiêu chiến con bé biến thái.
Bốn đấu một, chắc chắn thắng!
Hai bên vừa gặp mặt, Kỳ Sơn Lan liền xoay người đ.ấ.m cho em trai một trận.
“Em có biết cô ấy là ai không?”
“Quản cô ấy là ai chứ? Cô ấy bắt nạt em!”
Kỳ Vũ Hiên lớn tiếng cãi, lại nhận thêm một trận đòn nữa.
Dạy dỗ xong đứa em không nên thân, Kỳ Sơn Lan quay sang cúi đầu xin lỗi Sơ Sơ đầy kính cẩn.
“Xin lỗi, em trai tôi không hiểu chuyện.”
Sơ Sơ lúc này mới nhận ra bốn chú thỏ nhỏ, khẽ cười: “Các cậu là con của chú Kỳ.”
Chú Kỳ là trợ lý của bố, trước đây cô bé đã gặp qua vài lần.
Bốn anh em thỏ lần lượt là Thỏ Xám Lam, Thỏ Xám Đỏ, Thỏ Đen Nhỏ và Thỏ Trắng Nhỏ.
Kỳ Sơn Lan cúi đầu đáp: “Đúng vậy, tiểu đại sư.”
Sơ Sơ lập tức che miệng cậu ta lại: “Ra ngoài không được gọi tôi là tiểu đại sư, gọi tên tôi!”
“Được rồi, Tiểu Thời An.”
“Tôi không phải tiểu!”
“Được rồi, Thời An.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hừ, vậy còn tạm được.”
So với em trai, Kỳ Sơn Lan điềm tĩnh hơn nhiều, khuôn mặt nghiêm nghị như người lớn: “Thời An, lỗi là ở tôi không dạy bảo em trai cẩn thận. Nếu có yêu cầu gì, tôi sẽ cố gắng hoàn thành.”
Sơ Sơ phẩy tay nhỏ: “Sau này làm đàn em của tôi, tôi sẽ bảo vệ các cậu.”
Kỳ Sơn Lan trầm ngâm giây lát rồi gật đầu đồng ý: “Được, sau này nhờ lão đại chỉ bảo.”
“Gọi lão đại.”
“Được, lão đại Thời An.”
Kỳ Vũ Hiên không phục, nhưng bị anh trai ép phải gọi theo.
Kỳ Nguyệt Vận và Kỳ Tinh Lăng thì cực kỳ vui vẻ.
“Lão đại! Lão đại! Là lão đại duy nhất của chúng em!”