Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 464

Cập nhật lúc: 2025-04-21 14:04:59
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cho đến tận khi trời tối, Phó Kinh Nghiêu vẫn không nghĩ ra.

Trên sàn nhà bày đầy đủ các món đồ: bút, mực, giấy, nghiên, tiền đỏ, con dấu, vàng thỏi, trống lắc, hành lá, bùa vàng…

Trương Văn Tú nhẹ nhàng nói: "Sơ Sơ, bà nội chơi với con một trò chơi nhé. Con thích gì thì cứ cầm lấy."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô bé tròn mắt nhìn đầy vẻ ngơ ngác, theo bản năng bò về phía một vật nào đó, hai tay chụp lấy thứ màu vàng.

"Á á!"

Trương Văn Tú lộ vẻ phức tạp: "Con bé chọn bùa vàng rồi."

Phó Kiến Hoa hỏi: "Sơ Sơ, con thích cái này à?"

Cô bé nhỏ siết chặt lấy tấm bùa, loạng choạng bò ra khỏi vòng tròn.

Thích, vì có mùi của mẹ.

Thứ vàng vàng này có thể xua đuổi những cái đen đen.

Xông lên!!

Sơ Sơ giơ tấm bùa lên, dán vào chân Phó Kinh Nghiêu, miệng ú ớ, khuôn mặt đỏ bừng vì gấp gáp.

Trương Văn Tú hỏi: "Con bé muốn nói gì vậy?"

Lâm Khê bật cười: "Chồng à, con gái coi anh là quỷ đeo bám, muốn dùng bùa để thu phục anh."

Gương mặt Phó Kinh Nghiêu càng đen hơn.

Anh trông giống quỷ sao?!

Lâm Khê nhẹ ho một tiếng, bế cô bé nhỏ đang hăng hái lên: "Rồi rồi, để mẹ thu phục con quỷ này giúp con nhé."

Sơ Sơ thôi không quấy nữa, yên tĩnh nằm trong lòng mẹ.

Lâm Khê giải thích: "Khí tức trên người anh khiến Sơ Sơ sợ hãi, trong mắt con bé, anh và quỷ không khác gì nhau."

Phó Kinh Nghiêu từng làm Phong Đô đại đế ngàn năm, nay khôi phục ký ức, khí tức tự nhiên tỏa ra mạnh mẽ.

Trẻ con trước ba tuổi hồn phách chưa định, có thể nhìn thấy những thứ người lớn không thấy.

Con bé nghĩ, âm khí đồng nghĩa với quỷ.

Trên người bố có âm khí.

Vậy nên, bố chính là quỷ.

Logic không hề sai.

Lâm Khê giơ tay vẽ một đạo bùa, đánh vào cơ thể Phó Kinh Nghiêu: "Thu lại khí tức của Phong Đô đại đế, đừng dọa Sơ Sơ nữa."

Phó Kinh Nghiêu ấm ức, cố gắng thu liễm khí tức.

Âm khí nhạt đi, Sơ Sơ cuối cùng không còn sợ nữa, mở tay ôm lấy cánh tay anh.

"Bố bố."

"Bố bố."

"Bố bố!"

Sơ Sơ gọi bố bố bố liên tục, phát âm ngày càng rõ ràng.

Lần này, Phó Kinh Nghiêu mừng rỡ.

Con gái anh đúng là thông minh.

...

Sơ Sơ lớn thêm một chút, Lâm Khê đưa cô bé đến Thần Toán Đường, bắt yêu ma quỷ quái khắp nơi, còn xuống âm phủ mở mang tầm mắt.

Trẻ con trước ba tuổi có thể nhìn thấy ma, nhưng sau ba tuổi thiên nhãn đóng lại sẽ không nhìn được nữa.

Lâm Khê không mong con gái kế thừa nghề xem bói, lớn lên làm điều mình thích là được.

Nhưng Sơ Sơ đặc biệt hứng thú với quỷ quái, ngày ngày theo mẹ đến Thần Toán Đường, ngồi giữa các ông bà cụ nghe họ bàn tán.

Đôi mắt to tròn chớp chớp, chăm chú quan sát cách xem bói.

Phó Kinh Nghiêu hết sức bất đắc dĩ.

Con gái ba tuổi ngày ngày lẫn lộn trong đám quỷ, không giống mấy đứa trẻ cùng tuổi ham chơi.

Một nhóc nhỏ như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra…

Đây là đứa con duy nhất của anh và Lâm Khê.

Họ không định sinh thêm, có Sơ Sơ là đủ rồi.

Phó Kinh Nghiêu lo lắng dặn dò: "Con còn nhỏ, ít tiếp xúc với quỷ thôi, nguy hiểm lắm."

"Bố, Sơ Sơ biết rồi."

Sơ Sơ ngoài miệng đồng ý, nhưng đợi bố đi làm, lại lén chạy tới Thần Toán Đường.

Hôm đó, Lâm Khê nhận một đơn hàng lớn: "Sơ Sơ, mẹ phải đi bắt lệ quỷ, con theo chú Quý về nhà tìm bố, được không?"

Quý Hành nở nụ cười hiền: "Sơ Sơ, để chú bế nhé."

Sơ Sơ lắc đầu từ chối: "Không muốn chú Quý bế, con muốn mẹ."

Lâm Khê cố ý dọa: "Lệ quỷ rất đáng sợ, mười tám cái tay, tám con mắt, ba cái đuôi, một ngụm ăn sạch một đứa trẻ, Sơ Sơ không sợ à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-464.html.]

"Sơ Sơ không sợ đâu."

Cô bé nghiêm túc ôm chặt lấy cổ mẹ: "Vì mẹ lợi hại hơn."

Lâm Khê tôn trọng ý muốn của con gái, giao cô bé cho Quý Hành rồi lao lên, giơ nắm đ.ấ.m đánh lệ quỷ.

Cảnh tượng đó khắc sâu vào trí nhớ Sơ Sơ.

Oa, mẹ thật lợi hại!

Cô bé học theo, tay trái đấm, tay phải đấm.

Sau này lớn lên phải giống mẹ.

Đột nhiên, một con ác quỷ từ sau cánh cửa lao ra, giương móng vuốt sắc nhọn xông thẳng tới hai người.

Quý Hành hoảng sợ hét to: "A a a! Chị đại cứu mạng!!"

Sơ Sơ rất bình tĩnh, giơ lên tấm Thiên Lôi Phù mà mẹ vẽ, khuôn mặt nghiêm túc như người lớn, miệng lẩm bẩm.

"Thiên lôi chấn động, tru diệt tà tinh!"

Một tia chớp lóe lên, ác quỷ tan thành tro bụi.

Quý Hành kinh ngạc: "Trời đất!"

Một người lớn đường đường chính chính lại được một đứa trẻ bảo vệ!

Sơ Sơ thấy chú sợ hãi, cố gắng vươn tay vỗ vỗ mặt cậu ta: "Chú Quý đừng sợ, có cháu ở đây mà."

Quý Hành: Đỉnh!

Không hổ danh con nhà chị đại, nhỏ tuổi đã đứng trên đỉnh thế giới, người thường không cách nào theo kịp.

Quý Hành nhanh chóng ôm lấy đùi cô bé: "Sơ Sơ, cháu lợi hại quá!"

Sơ Sơ nói bằng giọng trẻ con: "Mẹ cháu lợi hại."

Quý Hành lập tức sửa miệng: "Nhóc con, cháu nói đúng!"

Sơ Sơ dựa vào vai cậu ta, hít thở sâu một hơi.

Quý Hành đổi tư thế bế cô bé: "Sao vậy?"

"Chóng mặt, mắt cũng hoa."

"Sơ Sơ! Chị đại!"

Lâm Khê tiêu diệt xong lệ quỷ, kiểm tra trán con gái, truyền một chút linh khí cho cô bé.

Quý Hành lo lắng, giậm chân: "Nhóc con bị làm sao thế?"

Nếu Sơ Sơ có chuyện gì, người kia chắc chắn không tha cho anh!

Xong rồi! Xong rồi!

"Kiệt sức, ngất xỉu thôi." Lâm Khê bế lấy con gái, giải thích đơn giản: "Dùng Thiên Lôi Phù tiêu hao rất nhiều linh khí, với đứa trẻ ba tuổi quá sức rồi."

Sơ Sơ mở mắt, vẫn còn chút chóng mặt, giọng nói đầy mệt mỏi: "Mẹ…"

Lâm Khê dịu dàng dỗ dành: "Chúng ta về nhà, ngủ một giấc sẽ khỏe thôi."

"Dạ dạ."

"Về sau mẹ dạy con dùng phù, không được tự ý làm bừa nữa."

"Sơ Sơ ngoan, nghe lời mẹ."

Nghỉ ngơi một lát, sắc mặt Sơ Sơ khá hơn, nhưng môi vẫn nhợt nhạt, nhìn giống như ba ngày ba đêm không ngủ.

Phó Kinh Nghiêu đứng ở cửa, chờ vợ con về, thoáng thấy khuôn mặt nhợt nhạt của con gái, lập tức lao tới.

"Sơ Sơ!!"

"Bố, con không sao mà."

Sơ Sơ không với tới đầu bố, chỉ có thể nắm lấy gấu áo anh, ngoan ngoãn nhận lỗi.

"Bố, bố đừng trách mẹ, cũng đừng trách chú Quý, muốn trách thì trách con đi."

"Con tự chạy ra ngoài bắt quỷ, còn tiêu diệt được một con quỷ siêu to."

Phó Kinh Nghiêu bất đắc dĩ: "Con tên gì?"

Sơ Sơ ngẩn ra một chút, ngoan ngoãn đáp: "Sơ Sơ."

"Tên khác, tên thật ấy."

"Là… con không biết."

Mọi người đều gọi cô là Sơ Sơ, tên thật là gì chứ?

Phó Kinh Nghiêu kiên nhẫn dạy bảo: "Nhớ kỹ, tên thật của con là Thời An."

"Dù thời gian trôi qua, chỉ mong con luôn bình an."

"Bố hy vọng con an lành suôn sẻ, không gặp nguy hiểm hay bị tổn thương."

Sơ Sơ gật gù: "Con nhớ rồi, con tên là Sơ Sơ, cũng tên là Thời An."

Phó Kinh Nghiêu nắm lấy tay con gái, rồi nắm tay Lâm Khê, dắt vợ con vào nhà.

"Về ăn cơm thôi."

Loading...