Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 443

Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:23:47
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bùm!”

Một luồng sức mạnh thần bí chắn trước mặt. Đám binh sĩ cứng đờ, chân như dính chặt xuống đất.

Vương công công hốt hoảng:

“Chuyện gì xảy ra?!”

Linh Khê đặt chén trà xuống, ánh mắt lạnh băng:

“Người của ta, không đến lượt ngươi ức hiếp.”

“Hôm nay, nếu ngươi chạm vào một sợi tóc của A Nghiêu và Tiểu Đồng, ta cam đoan các ngươi không ra khỏi Nguyên Thanh Quán!”

Thanh âm trong trẻo, uy nghiêm đáng sợ.

Không phải người dễ động vào, Vương công công khôn ngoan lôi thánh chỉ ra làm lá chắn:

“Thánh chỉ ở đây, ai dám càn rỡ?!”

Linh Khê đứng dậy, đi vào đạo quán, chẳng buồn liếc mắt:

“A Nghiêu, qua đây.”

A Nghiêu ngoan ngoãn bước theo.

Tiểu Đồng ghé tai hắn nói nhỏ:

“Yên tâm, ta sẽ giữ chặt bên ngoài, không để ai cướp ngươi đi.”

A Nghiêu gượng cười:

“Đa tạ.”

Tiểu Đồng đắc ý:

“Chúng ta so tài nhiều năm, cuối cùng ta thắng rồi. Ngươi phải gọi ta một tiếng huynh trưởng.”

A Nghiêu lườm:

“Đời này không bao giờ. Mơ đi.”

Tiểu Đồng cười tươi như nắng:

“Vậy kiếp sau làm huynh đệ, móc ngoéo nhé.”

A Nghiêu không trả lời.

Tiểu Đồng lẩm bẩm một mình:

“Ta thua rồi. Kiếp sau ngươi làm huynh trưởng, ta làm đệ đệ, quán chủ vẫn là quán chủ của chúng ta.”

“Ha ha, thật tốt.”

Tiểu Đồng vui vẻ nhìn đám binh sĩ, làm mặt quỷ:

“Ha ha, các ngươi không động được, quán chủ lợi hại chưa?”

Vương công công đành cắn răng nuốt giận. Nguyên Thanh Quán, ông ta nhớ kỹ!

Bên trong đạo quán, A Nghiêu đứng đối diện với Linh Khê.

A Nghiêu vội vã bày tỏ:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sư phụ, chính người đã cứu con, nuôi dưỡng con, dạy con đạo lý làm người. Con sẽ không rời Nguyên Thanh Quán.”

“Ngươi sai rồi.”

Sắc mặt Linh Khê nhàn nhạt, như chẳng để tâm đến mọi thứ trên đời. Nàng nói:

“Ngươi nên quay về.”

A Nghiêu lắc đầu:

“Sư phụ, con không muốn rời xa người, không muốn trở về hoàng cung.”

Linh Khê lạnh giọng:

“Mấy năm qua theo ta, ngươi đã học được gì?”

A Nghiêu đáp thật thà:

“Học đạo đế vương, học nỗi khổ của bách tính, học sách lược trị quốc.”

Linh Khê nghiêm nghị hỏi:

“Hiện tại ngươi đang làm gì?”

A Nghiêu siết c.h.ặ.t t.a.y đến rỉ máu.

Sư phụ muốn hắn trở thành vị minh quân vì dân vì nước, nhưng trong tim hắn đau đớn khôn cùng.

Hắn nghẹn ngào hỏi:

“Sư phụ cứu con, chỉ vì thiên hạ thôi sao?”

Linh Khê không chút do dự:

“Phải.”

A Nghiêu tan nát cõi lòng.

Nước mắt trào dâng, hắn hỏi lần cuối:

“Người chưa từng dành chút tình cảm nào cho con sao?”

Linh Khê cụp mắt, bàn tay khẽ run, giọng nói vẫn lạnh lùng như băng:

“Mọi việc ta làm đều vì thiên hạ.”

A Nghiêu bật thét đau đớn:

“Người lợi dụng xong rồi vứt bỏ con. Trên đời làm gì có chuyện như vậy?!”

“Sư phụ, người đừng mong thoát khỏi con!”

Linh Khê đối diện hắn, thốt ra từng chữ:

“Từ nay, ngươi không còn là đồ đệ của ta. Không được gọi ta là sư phụ.”

“Ta không có đồ đệ.”

Năm chữ ấy như tiếng sét ngang tai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-443.html.]

A Nghiêu gục xuống đất, lệ và m.á.u hòa lẫn.

Sư phụ đã từ bỏ hắn.

Sư phụ không cần hắn nữa.

Hắn không còn sư phụ...

Gió ngoài cửa sổ thổi tan những giọt nước mắt, ánh mắt A Nghiêu trống rỗng, ngẩn ngơ thật lâu, lâu đến mức sư phụ đã đi mất.

Sư phụ không để ý đến hắn, chỉ lặng lẽ rời đi.

Nàng vẫn như thế, lạnh lùng vô tình, giống hệt một tảng đá cứng nhắc.

A Nghiêu dùng sức bấu vào tay mình, lòng bàn tay ngay lập tức rướm máu. Hắn gào lên xé ruột xé gan.

"Trước kia người nói, ai bắt nạt con thì bảo với người."

"Giờ kẻ bắt nạt con lại chính là người, sư phụ!"

"Đừng bỏ rơi con, sư phụ!"

Linh Khê đứng sau cánh cửa, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, ánh nhìn rơi trên khuôn mặt đầy nước mắt ấy.

Theo nàng học mấy năm, gặp chuyện là khóc, không có chút tiến bộ nào, cần phải dạy thêm.

A Nghiêu đã không còn là đồ đệ của nàng nữa.

Nàng không có tư cách dạy hắn thêm.

Linh Khê khẽ nhíu mày, nơi trái tim truyền đến từng cơn đau âm ỉ, biểu cảm trên mặt còn khó coi hơn cả khóc.

Tại sao nàng lại như vậy?

Từ xưa ly biệt đã đầy bi thương, như vợ tiễn chồng ra chiến trường, con tiễn cha mẹ về đất.

Nàng là người, nàng cũng không ngoại lệ.

Những năm qua, hai người ngày đêm kề cận, dù chỉ là tiễn một con ch.ó nuôi nhiều năm, cũng cảm thấy đau lòng.

Nghĩ đến A Nghiêu như một con ch.ó sắp phải rời xa nàng để ra chiến trường, hợp lý biết bao năm qua.

Tâm trí Linh Khê càng lúc càng bay xa. Khi lấy lại tinh thần, khuôn mặt nàng đã khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày.

Nàng nhìn hắn lần cuối, rồi không chút do dự quay lưng rời đi.

A Nghiêu, ngươi phải trở về, còn ta phải rời đi.

Đây là định mệnh của ta và ngươi.

Thật lâu sau, A Nghiêu lau khô nước mắt, từng bước rời khỏi Nguyên Thanh Quán, ánh mắt hắn đã trở nên lạnh lẽo u tối.

Tiểu Đồng hỏi: "A Nghiêu, quán chủ đã nói gì với ngươi?"

Sắc mặt A Nghiêu bình thản, ánh mắt không chút sức sống: "Ta là Lục hoàng tử đương triều, một kẻ dân dã sao có thể gọi thẳng tên ta?"

Tiểu Đồng sững sờ, kinh hãi kêu lên: "Ngươi điên rồi sao!"

Quán chủ không rõ tung tích, thái độ của A Nghiêu lại hoàn toàn thay đổi. Trong một khắc ngắn ngủi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tiểu Đồng không hiểu, gọi với theo: "Này! A Nghiêu…"

"Biến ra chỗ khác!"

A Nghiêu đẩy y ra, đi thẳng đến trước mặt Vương công công, toàn thân toát lên khí chất vương giả.

Vương công công nở nụ cười tươi rói, bàn tay hoa lan rung rinh, khẽ cúi chào: "Lục điện hạ, xin mời lên kiệu."

Binh lính quỳ đồng loạt: "Lục điện hạ, xin mời lên kiệu!"

A Nghiêu nhấc mắt, ánh nhìn lạnh lùng quét qua đám người bên dưới, đôi mắt kiêu ngạo khiến ai nấy đều run rẩy.

Vương công công cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Lục điện hạ sống bên ngoài bao năm, nhưng phong thái hoàng gia không hề suy giảm, tựa như sinh ra đã là bậc đế vương.

Đương kim thánh thượng có tổng cộng mười vị hoàng tử. Đại hoàng tử mất sớm, Nhị hoàng tử què chân, Tam và Tứ hoàng tử ngây dại, Ngũ hoàng tử c.h.ế.t non, Thất hoàng tử yếu đuối, Bát, Cửu, Thập hoàng tử còn quá nhỏ.

Lục điện hạ là hoàng tử duy nhất khỏe mạnh và trưởng thành, vì vậy hoàng thượng gấp rút đón hắn hồi cung.

Nếu không, thiên hạ Đại Hạ khó mà giữ vững.

Lục điện hạ trở về hoàng cung, kinh thành sắp có biến đổi.

Vương công công đi trước dẫn đường: "Khởi kiệu! Đưa Lục điện hạ hồi cung!"

A Nghiêu ngồi trong kiệu, siết chặt nắm tay, không ngoảnh đầu nhìn Nguyên Thanh Quán lần nào.

Sư phụ, nếu người mong muốn ta trở thành đế vương, ta sẽ như người nguyện.

Hoàn thành nguyện vọng của người, chính là hoàn thành nguyện vọng của ta.

Đến khi đó, chúng ta sẽ không còn là thầy trò, mà là gì, do ta quyết định!

Linh Khê, kiếp này người đừng hòng thoát khỏi ta!

Kiếp sau cũng đừng hòng!

Tiểu Đồng trơ mắt nhìn chiếc kiệu đi xa, vừa buồn vừa có chút vui mừng.

A Nghiêu đi rồi, không còn ai tranh giành quán chủ với hắn, cũng không còn ai cùng hắn chịu phạt, chơi đùa.

Tiểu Đồng mắng: "Ta không biết Lục hoàng tử nào hết, chỉ biết A Nghiêu. Ngươi đừng quên ta và quán chủ, năm sau ta sẽ lên kinh thành tìm ngươi chơi…"

Vừa mắng, y vừa lau khóe mắt. Trong tầm mắt, bóng dáng trắng tinh chạy vội ra.

Tiểu Đồng sáng mắt, reo lên: "Quán chủ, người định đi tìm A Nghiêu phải không? Ta cũng muốn đi."

Linh Khê lắc đầu: "Ta phải hoàn thành sứ mệnh của mình. Từ nay Nguyên Thanh Quán giao lại cho ngươi."

Tiểu Đồng mở to mắt, tuyệt vọng hét lớn: "A Nghiêu vừa đi, quán chủ cũng muốn đi sao?!"

Linh Khê xoa đầu y: "Tiểu Đồng, mỗi người sinh ra đều có sứ mệnh riêng. A Nghiêu là làm một vị đế vương tốt, còn ngươi là bảo vệ Nguyên Thanh Quán."

Tiểu Đồng đương nhiên hiểu, lão quán chủ đã từng dạy đạo lý ấy.

Y vốn là kẻ làm tạp vụ, quán chủ dạy y huyền thuật ngũ thuật, thay đổi cả vận mệnh.

Nhưng y chỉ học được chút ít, nếu quán chủ đi rồi, danh tiếng của Nguyên Thanh Quán phải làm sao?

Tiểu Đồng níu chặt lấy chân Linh Khê: "Quán chủ, sứ mệnh của người là bảo vệ Nguyên Thanh Quán, không được đi!"

Loading...