Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 435

Cập nhật lúc: 2025-04-20 00:00:12
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên màn hình, Tịnh Nguyên đạo trưởng dẫn đệ tử vừa vỗ tay vừa hát, nụ cười rạng rỡ vô cùng.

"Chào tạm biệt mọi phiền muộn, hây hây!"

Lâm Khê xấu hổ che mặt.

Lão già và Vân Ngạn quả không hổ là thầy trò, suy nghĩ giống nhau y hệt, mà hát sai tông cũng giống y hệt.

Lâm Khê thở dài, vẫy tay về phía màn hình: “Cảm ơn bài hát của các người, hẹn gặp lại sau.”

“Tiểu sư tổ, yêu người nha.”

Tịnh Nguyên đạo trưởng làm động tác tay trái tim nhỏ, rồi màn hình tối đen.

Khi không còn người của Nguyên Thanh Quán, bầu không khí trở nên yên tĩnh, lũ quỷ không biết làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn ra cửa.

Phán quan Thôi Ngọc đột nhiên trợn to mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy.

Quả nhiên là hắn!

Thôi Ngọc ẩn mình giữa đám quỷ, mấp máy môi nhưng không thốt nên lời.

Huyền Không đạo trưởng cười hề hề phá vỡ sự im lặng: “Đồ nhi, đây là viện binh ta mời tới cho con.”

Lâm Khê bất lực nói: “Sư phụ, người gọi nhiều quỷ như thế đến là định dọa c.h.ế.t con, hay dọa c.h.ế.t bọn họ?”

Huyền Không đạo trưởng giải thích: “Đến giúp con.”

“Con không cần giúp đỡ.” Lâm Khê gào lên bên tai ông ta: “Mau dẫn hết lũ quỷ này đi, lỡ đánh nhau, con còn phải cứu quỷ!”

“Được rồi.” Huyền Không đạo trưởng nháy mắt ra hiệu: “Lũ quỷ dư thừa, đi ra ngoài.”

Ầm ầm! Một đám quỷ lớn trôi ra cửa, trong phòng chỉ còn lại Hắc Vô Thường và phán quan.

Lâm Khê xoa thái dương: “Các người cũng ra đi.”

Hắc Vô Thường bước đến cạnh Huyền Không đạo trưởng, giọng đều đều vô cảm, tựa như một cỗ máy quỷ.

“Hắc Bạch Vô Thường phối hợp nghìn năm, còn Bạch thì còn Hắc.”

Huyền Không đạo trưởng xúc động đến rơi lệ: “Lão Phạm, hóa ra ngươi yêu ta như vậy, hu hu hu.”

Hắc Vô Thường thầm đảo mắt: “Bớt yêu bản thân đi, ta vì bản thân thôi.”

“Nếu ngươi tan thành tro bụi, ta nhất định phải đổi đối tác. Đã quen với sự ngang ngược của Bạch Vô Thường rồi, lười thay.”

Huyền Không đạo trưởng cười nham nhở: “Ta hiểu mà.”

Còn Hắc thì còn Bạch.

Giây phút mấu chốt, lão Phạm thật lòng yêu quý ông ấy.

Thôi Ngọc cầm bút phán quan, mặt không biểu cảm, nói: “Phong Đô đại đế đang bế quan, ta tạm thời quản lý Địa phủ, phải có mặt tại đây.”

Lâm Khê đồng ý: “Đi thôi, tìm Thanh Ô.”

Huyền Không đạo trưởng dẫn đường: “Lối này.”

Thanh Ô đang ăn cơm, mặt đầy uể oải: “Ngày nào cũng ăn bánh bột ngô cứng ngắc, uống nước lạnh buốt, chẳng thà c.h.ế.t đi làm quỷ, không cần ăn uống.”

Gã bước một bước, rồi lại ngồi xuống.

Chưa no bụng, đến sức treo cổ cũng không có.

Cạch! Cửa mở.

Thanh Ô co rúm vào góc, bánh bột ngô rơi xuống đất.

Khóc c.h.ế.t mất, vừa ăn được một miếng.

Thanh Ô thét lên: “Đừng tới đây, đừng mà…”

Lâm Khê lướt mắt nhìn hắn: “Là ta.”

Á! Ma nữ tới rồi!!

Thanh Ô nhanh chóng lăn ra cửa, vừa nước mắt vừa nước mũi, bắt đầu kể khổ.

“Chị, đại tỷ, đại sư, xin chị tha cho tôi, nơi này đúng là không dành cho người sống, hu hu hu…”

Lâm Khê lạnh nhạt nói: “Ngày mai sẽ thả ngươi đi.”

Hai mắt Thanh Ô sáng rực: “Thật không?”

“Thật.” Lâm Khê cười đầy ẩn ý: “Chờ xong việc, sẽ đưa ngươi về nhân gian.”

Thanh Ô nhảy cẫng lên: “Oa, ta được tự do rồi!”

Chưa vui mừng được hai giây, gã đã nghe thấy ma nữ nói: “Lấy mảnh vỡ ra, ngươi không cần ở Địa phủ, sẽ bị đưa vào Cục Quản lý Đặc biệt.”

Trái tim treo lơ lửng của Thanh Ô lập tức tan nát, dù thế nào cũng phải ngồi tù, đây chính là báo ứng khi làm kẻ xấu!

Kiếp sau đầu thai, gã nhất định sẽ làm người tốt, ngày ngày dìu các bà lão qua đường, giúp kiến dọn tổ.

Lâm Khê nhắc nhở: “Đứng vững, ta lấy mảnh vỡ đây.”

Thanh Ô rụt rè hỏi: “Ta có c.h.ế.t không?”

“Yên tâm.” Lâm Khê đặt tay lên vai gã: “Chuyện này ta có kinh nghiệm, đảm bảo ngày mai ngươi sẽ khỏe như vâm.”

Thanh Ô: “Ngày mai?!”

Vậy còn hôm nay thì sao?

Xong đời rồi!!

Khoảnh khắc đó, bụng gã đau quằn quại, tựa như có trăm con rắn đang cắn xé, gào thét bên trong.

Lâm Khê tụ linh khí vào lòng bàn tay: “Thả lỏng, sẽ nhanh thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-435.html.]

Mảnh vỡ nằm trong xá lợi tử, lại quấn chặt với ruột gan Thanh Ô, lấy ra không hề dễ dàng.

Nếu để mảnh vỡ tự ra, Thanh Ô chắc chắn mất mạng.

Cô tự tay lấy, Thanh Ô có thể giữ được mạng sống.

Lâm Khê rút ra một mảnh vỡ, dùng nó hấp dẫn các mảnh còn lại trong xá lợi tử, khiến chúng tự động dời lên gần bụng.

Năm phút sau, Thanh Ô nằm trên đất trợn trắng mắt, hít vào thì ít, thở ra thì nhiều.

Nhưng, ít ra vẫn còn thở.

Lâm Khê cầm lấy mảnh vỡ, mồ hôi lấm tấm trên trán, cô thở phào nhẹ nhõm: “Sư phụ, đưa hắn ra ngoài.”

“Được, đồ nhi.”

Huyền Không đạo trưởng bế Thanh Ô, vừa chữa trị vừa chạy.

Hắc Vô Thường theo sát.

Thôi Ngọc liếc nhìn, tự tay đóng cửa lại.

Có y ở đây, chắc không sao.

Bên trong, Lâm Khê nhìn người đàn ông bên cạnh, lấy ra sáu mảnh vỡ khác, do dự thật lâu.

Cô cố nặn ra một nụ cười, giọng nói đầy mệt mỏi: “Chồng à, anh ra ngoài trước, được không?”

Phó Kinh Nghiêu không những không đi, mà còn bước tới ôm cô: “Anh là chồng của em, làm sao có thể để em ở lại một mình?”

“Khê Khê, bắt đầu thôi.”

Ánh mắt anh kiên định, nhất quyết ở lại bên cô.

Lâm Khê cắn môi, đôi tay hơi run.

Cô không sợ chết, cũng không sợ thế giới diệt vong.

Cô sợ nhắm mắt một lần nữa, Phó Kinh Nghiêu sẽ biến mất.

Lâm Khê quay đầu lại.

Người đàn ông đứng ngay sau, nụ cười dịu dàng, nhịp tim mạnh mẽ truyền qua lồng ngực.

Chỉ cần đưa tay ra, cô có thể ôm được Phó Kinh Nghiêu, người chồng của cô.

Anh nói: “Khê Khê, anh tin em, em cũng phải tin anh, cùng nhau đối mặt.”

Lâm Khê gật đầu, ghép từng mảnh vỡ lại với nhau, hình dạng giống như một chiếc chuông lớn.

Chuông mở rộng chính là chung cổ, loại nhạc cụ cổ đại dùng để gõ, báo giờ.

Quả thật như sư phụ từng nói, sức mạnh của mười tám quỷ vương hóa thành một chiếc chuông, hậu thế gọi là tà khí thượng cổ sao?

Tám mảnh vỡ đã xếp xong, chỉ còn lại mảnh cuối cùng.

Lâm Khê suy nghĩ, cắn ngón tay đến bật máu.

“Khê Khê, đợi đã!”

Phó Kinh Nghiêu siết c.h.ặ.t t.a.y còn lại của cô, mười ngón tay đan xen: “Như vậy… là đủ rồi.”

Máu tươi nhỏ lên mảnh vỡ, lập tức bùng nổ luồng sáng chói mắt, lấp lánh ngũ sắc như thường lệ.

Không đúng! Không phải màu đen!

Ánh sáng càng lúc càng mạnh, phá vỡ lớp bóng tối bên ngoài, bao phủ cả căn phòng.

Thánh khiết và tinh thuần, tuyệt đối không phải sức mạnh từ mảnh vỡ.

Phong ấn của vị quán chủ kia bắt đầu hoạt động, tỏa ra ánh sáng rực rỡ ngũ sắc, bao lấy hai người ở trung tâm.

Cùng lúc đó, Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu ngất đi.

Ý thức của họ bị ánh sáng dẫn dắt, rơi vào một bóng tối vô tận.

Cô nhìn thấy.

Anh cũng nhìn thấy.

Những ký ức đã phong kín từ lâu dần dần ùa về trong tâm trí.

Đây chính là tiền kiếp của họ.

Ba nghìn năm trước, dưới chân núi Nguyệt Hàn.

Nữ tử vận váy dài nguyệt bạch, mái tóc đen vấn lên bằng một cây trâm gỗ, mạng che mặt che khuất phần lớn gương mặt.

Gió nhẹ thổi qua, mạng sa khẽ tung bay, để lộ dung mạo khuynh thành, tựa như đóa tuyết liên nở rộ trên đỉnh băng sơn.

Tiểu đồng há to miệng, ngây người nhìn.

Linh Khê dừng chân: “Sao lại đứng lại?”

Tiểu đồng ngượng ngùng đỏ mặt, thật thà đáp: “Quán chủ đẹp tựa thiên tiên, tiểu đồng nhất thời thất thần.”

Quán chủ thông tỏ âm dương, đoán được họa phúc, y không dám nói dối.

“Dung mạo chỉ là bề ngoài, tu tâm dưỡng tính mới là quan trọng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Quán chủ dạy chí phải.”

Tiểu đồng tự vả một cái, tiếp tục cõng sọt tre lên núi.

Phía trước vang lên tiếng ồn ào, xen lẫn tiếng thút thít nhỏ.

“Mau! Giữ chặt thằng nhãi này!”

“Dám trộm chuỗi hạt của phương trượng, gan thật lớn!”

Loading...