Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 423
Cập nhật lúc: 2025-04-19 23:59:20
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đứa đứng đầu đẩy Giang Đình một cái, thái độ cực kỳ tồi tệ: “Hôm nay không nói rõ, không được đi!”
“Ủa? Bố mày là đồ bỏ đi, cả nhà mày sống ở phía tây, trong thùng rác.”
“Bố mày là rác lớn, mày là rác nhỏ.”
Người lớn chia bè phái, trẻ con cũng chia bè phái.
Bố bị gạt ra, Giang Đình bị bắt nạt.
Cũng là cháu của ông nội, sao Giang Đình lại phải chịu đựng?
Lúc này không có thời gian nghĩ nhiều.
Giang Đình ôm chặt em trai, từng bước lùi về góc tường. Trong lòng rất sợ, nhưng ngoài mặt không hề nao núng.
“Thứ nhất, thầy vui hay không, các người nên hỏi thầy, không liên quan gì đến tôi.”
“Thứ hai, tôi không phải rác, nhà tôi cũng không phải thùng rác.”
“Thứ ba, thầy sắp quay lại, mười phút nữa thu bài, các người chắc chắn muốn ở đây chặn tôi?”
Lời lẽ rành mạch, câu cú lưu loát.
Mấy đứa nhỏ sững sờ, kinh ngạc thốt lên: “Chết rồi, bài thi của chúng ta còn chưa làm xong!”
Đứa đứng đầu tức điên: “Làm cái gì mà làm! Đánh nó cho tao, không thì tao đánh chúng mày!”
Mấy đứa nhỏ khác lập tức xoay người, do dự một lát rồi đưa tay ra với ý định xấu.
Gặp phải người không nói lý, Giang Đình không có cách nào đối phó.
Giang Đình còn quá yếu, không thể bảo vệ mình và em trai.
“Dừng lại!”
Ông cụ Giang xuất hiện, khí thế bức người. Lũ trẻ không đứa nào dám động đậy.
Chúng lí nhí gọi: “Ông nội.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình chỉ từng nhìn thấy ông nội từ xa, người mạnh nhất trong gia đình, một lời có thể đuổi bố anh ta ra khỏi nhà, một lời có thể quyết định vận mệnh của cả gia đình anh ta.
Nếu ông nội đứng về phía bọn chúng thì sao?
Giang Đình cố vắt óc nghĩ cách, trước mặt sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu mẹo đều vô ích, chi bằng nói thật.
“Cháu muốn về nhà, nhưng bị họ bắt nạt.”
Ông cụ không d.a.o động, liếc Giang Đình một cái: “Tự về suy nghĩ xem, tại sao chúng không bắt nạt người khác, mà chỉ bắt nạt cháu?”
“Vì…”
Giang Đình rất muốn nói.
Vì ông thiên vị.
Vì ông dung túng.
Không! Không được!
Lần đầu tiên Giang Đình học được cách nói dối: “Vì cháu quá yếu, cháu phải mạnh lên, mạnh hơn tất cả mọi người.”
Nghe câu nói ngông cuồng như vậy, ông cụ Giang bật cười ha hả: “Nhà họ Giang cần người mạnh. Cháu có muốn trở thành người mạnh không?”
Giang Đình lập tức đáp: “Cháu muốn.”
Giang Đình không muốn sống trong góc tối bẩn thỉu, không muốn để bố đánh mẹ, không muốn phải chịu bắt nạt.
Giang Đình muốn mạnh mẽ, bảo vệ bản thân và người thân.
Ông cụ Giang: “Ta đánh giá cao sự can đảm của cháu, cho cháu một cơ hội, nắm được hay không là do cháu.”
“Được, nói là làm.”
Giang Đình thành công chen chân vào bên cạnh ông nội, từ bảy tuổi bắt đầu chịu đủ loại khảo nghiệm, đủ loại huấn luyện.
Giang Đình vượt qua tất cả.
Cả gia đình được chuyển từ góc nhà ra khu trung tâm, mấy đứa trẻ kia không còn dám gọi anh là đồ rác rưởi nữa.
Mẹ lại mang thai, lần này sinh đôi.
Giang Đình lại có thêm một đứa em trai và một cô em gái đáng yêu.
Giang Đình cúi bên nôi, nở nụ cười dịu dàng: “Anh cả đã mạnh mẽ rồi, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho các em. Em trai và em gái mau lớn nhé.”
“Anh là trợ lý của ông nội, không còn là trẻ con nữa.”
“Khụ khụ!”
“Không được cười.”
“Phải nghiêm túc.”
Lần này, Giang Đình vẫn không thể bảo vệ được em gái…
Về quê tế tổ, không khí trang nghiêm, trầm mặc.
Giang Đình đã lớn, giờ đây anh ta là trợ lý nhỏ của ông nội, được giao hai nhiệm vụ: tổ chức sinh nhật cho em trai thứ hai và dẫn em trai, em gái đến từ đường.
Bố không quan tâm đến chuyện gia đình, suốt ngày chìm trong men rượu.
Mẹ sau khi sinh đứa con thứ ba thì lâm bệnh nặng.
Giang Đình đã quen với việc này. Anh ta tự mình đặt bánh sinh nhật, mua những tấm bưu thiếp mà em trai thích nhất.
Em trai thứ hai cuối cùng cũng có tên: Giang Tế.
Chữ "Tế" trong "phong quang tế nguyệt" (ý chỉ sự sáng sủa, ôn hòa).
Hy vọng sau này em trai sẽ trở thành một người ôn nhu như ngọc, là quân tử đúng nghĩa.
Giang Đình bế em út, em trai thứ hai bế em gái.
Giang Đình mở hộp bánh, thắp nến, gương mặt thoáng hiện nét trưởng thành của người lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-423.html.]
“Ước đi nào.”
Tiểu Giang Tế nhắm mắt, thành tâm ước ba điều.
“Điều ước thứ nhất, hy vọng em trai, em gái sẽ lớn nhanh.”
“Điều ước thứ hai, hy vọng gia đình mãi mãi bên nhau.”
“Điều ước thứ ba… không thể nói ra.”
Giang Tế mở mắt, qua ánh nến hỏi: “Anh hai, điều ước của em có thành hiện thực không?”
Giang Đình xoa đầu em: “Sẽ thành hiện thực.”
Điều ước của em trai cũng chính là điều ước của Giang Đình, nhất định sẽ trở thành hiện thực.
Giang Tế cầm một miếng bánh đưa cho anh: “Anh hai, ăn đi.”
Giang Đình vừa định đưa tay nhận thì nhận được cuộc gọi giục giã từ ông nội, cuối cùng Giang Đình không kịp ăn miếng bánh nào.
Quá trình tế tổ diễn ra mơ hồ, rất nhiều người xếp hàng, quỳ xuống đất dập đầu…
Giang Đình choáng váng ôm em út ra ngoài, đứng ở cửa chờ em gái.
Giang Đình chờ rất lâu, rất lâu mà em gái vẫn chưa ra.
Lòng Giang Đình ngày càng bất an, anh ta đặt em út lên xe, chạy thẳng vào từ đường tìm em gái.
Giang Đình nghe được cuộc trò chuyện giữa ông nội và ông cố.
“Con bé này thật kỳ lạ, tượng thần vậy mà lại để lại năm chữ, trước đây chưa từng có chuyện này xảy ra.”
“‘Cô bé này không thể giữ lại’ rốt cuộc có ý gì?”
“Đem đi, hoặc g.i.ế.c chết.”
Giang Đình vô cùng kinh ngạc. Anh ta không hiểu hai câu đầu, nhưng nghe rất rõ chữ “giết”.
Tại sao lại phải g.i.ế.c em gái?
Đây là em gái của anh ta, là người em gái duy nhất.
Giang Đình rất muốn lao lên cướp lại em gái.
Không được, phải bình tĩnh.
Giang Đình siết chặt nắm tay, phân tích tình hình hiện tại.
Tiếng khóc yếu ớt lọt vào tai anh ta, là em gái đang khóc.
Con bé còn quá nhỏ, đã năm tiếng không được b.ú sữa.
Không thể chần chừ, cần tùy cơ ứng biến.
Giang Đình đẩy cửa bước vào, giọng nói kìm nén lửa giận: “Ông nội, mọi người định làm gì em gái cháu?”
Năm, sáu ông lão nheo mắt nhìn anh ta, ánh mắt tràn đầy áp lực.
Giang Đình đã học được cách giữ vẻ mặt bình tĩnh, từng bước tiến lên, bế lấy em gái đang nằm trên đất.
Vừa được bế lên, em gái không khóc nữa.
“Ê a ê a…”
Giang Đình hiểu, em gái đang đói.
Giang Đình cố kìm nén cảm xúc, thốt ra từng chữ: “Ông nội, mọi người cứ bận việc, cháu đưa em gái về nhà.”
Ông nội Giang bỗng bật cười: “Ngụy trang rất tốt, nhưng không qua mắt được ta. Vừa rồi cháu đã nghe thấy.”
Lúc này phủ nhận cũng vô ích, Giang Đình thẳng thắn thừa nhận.
“Đúng! Cháu nghe thấy rồi. Em gái chỉ là một đứa trẻ, tại sao…”
“Không có tại sao.”
Ông nội Giang thâm ý nói: “Quá yếu.”
Bởi vì yếu đuối nên chỉ có thể mặc người g.i.ế.c hại. Chỉ có trở nên mạnh mẽ mới là đạo lý tối thượng.
Giang Đình hiểu rõ điều này. Anh ta vẫn còn quá yếu.
Yếu đuối chính là tội lỗi lớn nhất.
Lý trí nói với anh ta rằng không thể đối đầu với ông nội.
Nếu buông tay, cả đời này sẽ không được gặp lại em gái.
Giang Đình cắn chặt răng, vành mắt đỏ hoe, ánh mắt kiên định như một con sư tử mẹ bảo vệ con non.
Ông cố bất chợt nghĩ ra một ý hay, vừa không làm phật lòng tượng thần, vừa đáp ứng được yêu cầu của nó.
“Giang Đình, giao quyền lựa chọn cho cháu.”
“Giết, hoặc bỏ lại đây.”
Hoàn toàn không có sự lựa chọn.
Em gái hoặc là c.h.ế.t ngay bây giờ, hoặc sẽ c.h.ế.t sau đó, dù thế nào cũng không thoát khỏi cái chết.
Thái độ của ông nội, sự kỳ lạ của từ đường… Ít nhất phải giữ lại mạng sống cho em gái.
Giang Đình đỏ mắt, từng chữ, từng chữ nói ra:
“Đưa vào rừng, sống c.h.ế.t tùy trời.”
Ông nội Giang hài lòng với cách giải quyết của anh ta: “Cháu thật thông minh, tất cả giao cho ý trời.”
Ông cố hỏi: “Giang Đình, cháu nỡ không?”
Không nỡ, nhưng vẫn phải làm vậy.
Em gái bị nhốt trong từ đường chắc chắn sẽ chết, ngoài kia ít nhất còn một tia hy vọng.
Nhỡ đâu có người qua đường…