Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 385

Cập nhật lúc: 2025-04-19 05:31:20
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên mộ, một bông hoa giả màu đỏ đong đưa theo gió.

Ông cụ Hạ không kiềm được, những nếp nhăn nơi khóe mắt nhíu lại thành một khối, nước mắt như suối tuôn trào.

“Nghịch tử! Toàn là nghịch tử!!”

Tô Tử Khôn ôm lấy ông cụ: "Ông ngoại, vẫn còn có cháu đây, Tiểu Khôn mãi mãi ở bên ông.”

Ông cụ Hạ vỗ vỗ lưng anh ta: "Trong số con cháu, chỉ có Tiểu Khôn giống người.”

Hạ Mặc Hoa lại bị đ.â.m thêm một nhát dao, cuối cùng cũng hiểu vì sao bố mình lại ghét mình đến vậy.

Đã từng, anh ta cũng được kỳ vọng rất lớn, được đào tạo để trở thành người thừa kế tập đoàn nhà họ Hạ.

Nhưng anh ta quá ương ngạnh, giấu bố mình để không học thương mại mà đi học diễn xuất, sau đó bước chân vào làng giải trí làm một tiểu minh tinh.

Khi đó, chắc hẳn bố anh ta đã vô cùng thất vọng.

Hạ Mặc Hoa không hối hận với sự lựa chọn năm đó của mình, tính cách anh ta không phù hợp để làm lãnh đạo công ty, mà hợp hơn với việc sáng tạo độc lập.

Huống chi, đầu óc anh ta cũng có vấn đề, lúc nào cũng có thể hóa thân.

Tệ rồi, cảm giác quen thuộc ấy lại đến.

Nói biến là biến ngay.

Ánh mắt Hạ Mặc Hoa tối sầm, hai tay chắp sau lưng: "Phụ hoàng, nhi thần từ nhỏ thông minh xuất chúng, lục nghệ đều đứng đầu, văn có thể cầm bút trị thiên hạ, võ có thể lên ngựa định càn khôn.”

“Nhi thần thuở niên thiếu đã xa xứ ra biên cương đánh đuổi man di, chưa từng bại trận, thế nhưng phụ hoàng lại lập một đứa ngốc làm thái tử, thiên lý ở đâu?!”

Ông cụ Hạ bị dọa một trận nhảy dựng: "Nó phát điên rồi.”

Tô Tử Khôn yếu ớt giải thích: "Cậu út gần đây đang quay phim về triều đình, quá nhập vai, lát nữa sẽ ổn thôi.”

Hạ Mặc Hoa vẫn đang điên cuồng: "Lục hoàng đệ mà lên ngôi, thiên hạ lập tức đại loạn, bách tính rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, đất nước sẽ diệt vong.”

“Xin phụ hoàng truyền ngôi cho nhi thần!!”

Ông cụ Hạ ngơ ngác không hiểu: "Ta có nên đáp lại không? To gan! Cấm vệ quân, bắt nghịch tử này lại!”

Tô Tử Khôn khóe miệng co giật: "Ông ngoại hiểu nhiều ghê, chúng ta không cần để ý đến cậu út đâu.”

Hạ Mặc Hoa đột nhiên cầm một cây gậy gỗ, lao về phía họ: "Ngôi vị của ta, ta tự lấy!!”

Tô Tử Khôn hét toáng lên: "Chết tiệt! Cậu út thật sự điên rồi, ông ngoại chạy mau!”

Ông cụ Hạ đứng tại chỗ, thần sắc điềm nhiên: "Tê chân, chạy không nổi, cháu giúp ông cản lại đi.”

Tô Tử Khôn lại chạy trở về: "Cậu út, tỉnh lại đi.”

Hạ Mặc Hoa vung gậy: "Lục đệ, muốn trách thì trách phụ hoàng, an nghỉ đi!”

Cây gậy chỉ còn cách đỉnh đầu anh ta khoảng mười centimet. Tô Tử Khôn muốn chạy nhưng không dám chạy, lớn tiếng kêu cứu.

“Đại sư, ra chân đi chứ!”

Lâm Khê không nói gì, một chưởng c.h.é.m thẳng vào sau gáy Hạ Mặc Hoa.

Hạ Mặc Hoa loạng choạng hai bước, ngã xuống bất tỉnh.

Hồ Bưu đỡ anh ta đứng dậy rồi kéo qua một bên: "Xin lỗi, bệnh cũ thôi, ngủ một giấc sẽ ổn.”

Ông cụ Hạ khẽ hỏi: "Nó vẫn luôn như vậy sao?”

Thảo nào con út ít khi về nhà, thường xuyên nhốt mình trong phòng, đối diện tường tự nói chuyện.

Hồ Bưu mỉm cười đáp lại: "Thỉnh thoảng thôi.”

Năm nay gặp đại sư, tổng cộng mới phát bệnh hai lần.

Tô Tử Khôn bất ngờ lên tiếng: "Ông ngoại, cháu cảm thấy cậu út là bệnh tâm lý, gốc rễ nằm ở ông.”

“Tại sao cậu út không biến thành một người mẫu nam quyến rũ, mà lại biến thành hoàng tử bị cướp ngôi thái tử?”

“Bởi vì, cậu út thiếu đi tình yêu thương của bố mẹ.”

Ông cụ Hạ sững sờ: "Người mẫu nam quyến rũ, nó làm cái việc này bên ngoài à, dù sao cũng là người xuất thân từ gia tộc lớn, thật là...”

Tô Tử Khôn che mặt.

Càng giải thích càng sai, ông ngoại quá giỏi bắt trọng điểm.

Ông cụ Hạ ho khan một tiếng: "Xem ra chuyện của tổ mộ đã được giải quyết, xuống núi thôi.”

Hồ Bưu cõng Hạ Mặc Hoa xuống núi, Lâm Khê kéo theo Thanh Ô, Tô Tử Khôn đỡ ông cụ.

Mọi người ngồi cáp treo, rất nhanh đã đến biệt thự dưới chân núi.

Ông cụ Hạ gọi người mang trà lên: "Đại sư, ngồi thêm chút nữa, nhờ có cô bắt được người đàn ông này, nếu không t.h.i t.h.ể thối rữa ra thì chúng tôi cũng không phát hiện.”

“Không cần cảm ơn.” Lâm Khê lấy ra mã QR: "Sau khi nhận tiền, tôi còn có việc.”

Hồ Bưu chuyển khoản bằng một tay: "Cảm ơn đại sư đã bỏ công sức, tôi đưa cô về.”

Tô Tử Khôn cướp lời: "Anh đưa cậu út về nhà, tôi đưa đại sư đến Thần Toán Đường.”

“Được.” Hồ Bưu không từ chối.

Tô Tử Khôn vẫy tay: "Ông ngoại, tạm biệt.”

Ông cụ Hạ cúi mắt, im lặng.

Nhìn hai người sắp rời đi, ông cụ do dự một lát nhưng vẫn hỏi: "Đại sư, cô quen biết Hạ Giác, đúng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-385.html.]

Lâm Khê gật đầu: "Tôi từng nghe qua tên của anh ta.”

Ông cụ Hạ mấp máy môi: "Đại sư, nếu cô lại gặp Hạ Giác, làm ơn hãy nói với cậu ấy... có người rất nhớ cậu ấy.”

Lâm Khê không nói gì, bước đi.

Cô mà gặp lại Hạ Giác/Thích Không, chắc chắn không có tâm trạng nói chuyện.

Tên này đưa cho cô một quả b.o.m hẹn giờ, không biết đang trốn ở đâu để xem trò cười của cô.

Rốt cuộc nhà họ Giang đang che giấu điều gì?

Lâm Khê khẽ thở dài.

Tô Tử Khôn hỏi: “Đại sư định đi đâu?”

“Cục Quản lý Đặc biệt.”

...

Tại một pháo đài cổ, giữa phòng có dựng một tấm bia.

Thích Không ngồi trên mộ, miệng ngậm một bông hoa đỏ, ánh mắt nhìn thẳng ra bầu trời ngoài cửa sổ.

Hồi lâu, hắn cười.

“Ông nội, giữ gìn sức khỏe nhé, chúc ông sống đến một trăm tuổi, một trăm tuổi là đủ rồi, sống lâu quá sẽ thành lão già không chết, làm người ta ghét.”

“Đợi đến ngày ông nhập quan tài, tôi sẽ đọc kinh vãng sinh, độ ông siêu thoát.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thích Không xoa đầu trọc lóc của mình, tay gõ mõ ngày càng nhanh.

Cốc! Cốc—!

Lòng rối bời.

Có thể đợi đến ngày đó không?

Cốc cốc cốc!!

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

“Thích Không đại sư, đại nhân muốn gặp ngài.”

Thích Không nhếch môi: "Đến đây.”

Hắn gõ mạnh một cái, chiếc mõ vỡ vụn thành từng mảnh.

Phía sau hắn là một đống mõ đã nát bấy.

“Ồ, làm hỏng nhiều thế này, tội lỗi, tội lỗi.”

Thích Không chắp tay vái: "Các tiểu mõ, ngoan ngoãn đợi ta về nhé.”

Hắn mở cửa, một gương mặt giận dữ hiện ra, ánh lửa như muốn thiêu đốt hắn.

“Thích Không! Ngươi đã làm gì?!” Dracula giận dữ quát: "Thanh Ô đâu?!”

Thích Không lùi lại một bước, lộ vẻ chán ghét, rút ra mười tờ giấy lau lau mặt, rồi lau tay.

“Đứng xa chút, hơi thở hôi đừng truyền nhiễm ta.”

“Thích Không!!!”

Dracula gầm lên: "Thanh Ô đâu?!”

Thích Không ném giấy vụn vào thùng rác bên cạnh, lại rút thêm mười tờ giấy khác: "Ta làm sao biết được?”

Dracula trừng mắt nhìn hắn: "Ta không nên tin ngươi, đồ phản bội!”

Khi xưa, nhà sư có vẻ mặt từ bi này đã đưa ra một mảnh vỡ rất lớn.

“Vĩ đại như thần, ta muốn giúp ngài chinh phục thế giới.”

Dracula đã tin hắn.

Mảnh vỡ này là thứ khó tìm nhất, nhưng lại đến tay một cách dễ dàng.

Đồ miễn phí, không lấy thì phí.

Kết quả là hắn lại rước về một ông tổ, làm cả tổ chức gà chó không yên, kẻ c.h.ế.t kẻ tàn.

Sự thật chứng minh, đồ miễn phí thì không tốt.

Dracula nén cơn giận trong lòng, ánh mắt lóe lên một tia chế giễu không dễ nhận ra.

Hừ! Hắn mới là kẻ chiến thắng cuối cùng!

Mảnh vỡ trong tay Lâm Khê không đáng lo, ba ngàn năm trước đã sắp xếp xong xuôi.

Không sao cả, mọi thứ vẫn diễn ra thuận lợi.

Dracula giận dữ nói: “Nhà sư, ta cảnh cáo ngươi một lần, đừng tưởng ta không dám g.i.ế.c ngươi!”

Thích Không mặt không đổi sắc, chậm rãi lau tay: "Giết ta rồi, ngươi vĩnh viễn không tìm được mảnh vỡ đó.”

Dracula mặt mày u ám, đành phải dừng tay.

Lần trước bị Lâm Khê tiêu diệt một phân thân, mảnh vỡ không ở bên cạnh, sức mạnh của hắn đã suy giảm rất nhiều.

Chưa đến lúc, không thể đánh nhau.

Ba ngàn năm tính kế, không thể để hủy trong chốc lát.

Một chữ: đợi.

Loading...