Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 370
Cập nhật lúc: 2025-04-19 05:29:37
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tách! Tách!
Nước mắt của Vũ Nhược rơi xuống, hóa thành từng hạt ngọc nhỏ, trắng ngần ánh xanh.
Tiểu Hỏa nhặt được ba hạt, lén lút cắn thử một cái.
Toàn vị đắng chát, giống như nước biển mặn nồng.
Đắng quá, đắng quá, ai bảo ngọc là ngọt chứ?
Lôi ra ngoài, c.h.é.m đầu đi!
Lâm Khê nhếch miệng cười, mặc kệ nó muốn làm gì.
Vũ Nhược run rẩy đôi tay, nhận lấy viên ngọc giao: "Chị Tiểu Khê, cảm ơn món quà của chị."
Lâm Khê lắc đầu: "Quà của ta không phải thứ này."
Vũ Nhược ngơ ngác: "Vậy là gì?"
Lâm Khê bước về phía biển, đặt viên ngọc giao vào trong nước, tụ khí tím vào lòng bàn tay.
Khí tím có thể chữa lành linh hồn, trong viên ngọc giao vẫn còn sót lại một chút hồn phách của Thương Lân.
Mặt biển nổi lên từng lớp sương mỏng, dưới ánh mặt trời, viên ngọc giao lấp lánh như viên bảo ngọc xanh thẳm, phát ra những tia sáng lấp lánh.
Viên ngọc dần tan biến, một chú cá nhỏ màu xanh đậm nhảy lên khỏi mặt nước, phun ra mấy chuỗi bong bóng.
Y như lần đầu gặp, chỉ là thân hình có nhỏ hơn một chút.
Vũ Nhược không dám tin, giọng run rẩy: "Chị Tiểu Khê, đây, đây là..."
Lâm Khê cúi mắt, nhẹ nhàng giải thích: "Một phần hồn phách của Thương Lân."
Ba hồn bảy phách, theo thời gian đã dần tan biến.
Chuyện cũ quá lâu rồi, tổn thương quá nặng, không thể nào phục hồi hoàn toàn linh hồn của hắn.
Chỉ có thể giữ lại được phần hồn này.
Thương Lân thực sự sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Chú cá nhỏ màu xanh giống hắn, nhưng không phải hắn.
Những lời này, Lâm Khê không nói ra.
Vũ Nhược chẳng quan tâm gì hơn nữa, nhìn chú cá nhỏ tung tăng bơi lội, ánh mắt vô cùng xúc động.
"Thương Lân, là Thương Lân!"
Chú cá nhỏ màu xanh vẫy đuôi, hôn vào lòng bàn tay nàng.
Vũ Nhược vui mừng khôn xiết, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó: "Thương Lân… từ nay ta sẽ gọi chàng là Thương Tiểu Ngư."
Chú cá nhỏ màu xanh bơi vòng một vòng trong nước, đồng ý.
Vũ Nhược ngừng khóc, trong mắt ánh lên một tia sáng khác lạ.
Thương Lân, Thương Tiểu Ngư...
Nàng dường như đã hiểu, mà cũng chưa hoàn toàn hiểu.
Nhưng tất cả đều không còn quan trọng.
Ngàn năm dài đằng đẵng, nàng từng cuộn mình trong vỏ sò mà khóc.
Những năm tháng sau này, có Thương Tiểu Ngư bầu bạn, nàng sẽ không còn cô độc.
Vũ Nhược đứng dậy: "Cảm ơn chị."
Lâm Khê nhặt một viên ngọc nhỏ: "Không cần cảm ơn ta, giữa chúng ta là trao đổi công bằng, nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn viên ngọc giao mà Thương Lân để lại."
Vũ Nhược nhìn chú cá vô lo vô nghĩ, ánh mắt dịu dàng mà kiên định: "Ừ."
Đó là món quà mà Thương Lân để lại.
Tiểu Thủy nằm rạp bên vũng nước, cố gắng duỗi bàn tay nhỏ ngắn: "Thương Lân, sờ sờ."
Chú cá xanh quẫy nước hắt một vốc lên nó, rồi bơi đến bên Vũ Nhược mách lẻo, phun ra ba bong bóng.
"Bõm bõm!"
Tiểu Thủy lau nước trên mặt: "Đáng ghét! Ta là Thủy Tiên danh tiếng lẫy lừng, tại sao Thương Lân lại không để ý tới ta?"
Tiểu Hỏa tranh thủ cười nhạo: "Ha ha, đáng đời."
Tiểu Thủy chống nạnh: "Có giỏi thì đấu một trận đi, ta..."
Lâm Khê chộp một cái, tóm lấy hai tiểu tinh linh tách ra: "Im lặng."
Tiểu Thủy ngoan ngoãn đứng vào hàng, vẫn còn băn khoăn câu hỏi lúc nãy: "Sao Thương Lân không để ý tới ta?"
Vũ Nhược dỗ dành chú cá: "Bởi vì bây giờ nó tên là Thương Tiểu Ngư."
"Một ngày nào đó, nó sẽ biến thành một Thương Lân đẹp trai, lộng lẫy." Tiểu Thủy lấy ra một bức ảnh, tiếc nuối không muốn rời.
"Cho ngươi đây, chụp từ trong mộng mà có."
Trong ảnh, đèn đuốc rực rỡ, cô gái mặc áo cưới đỏ tươi, khuôn mặt đầy hạnh phúc; chàng trai cũng khoác áo đỏ, ánh mắt sâu thẳm trìu mến.
Trong mắt hai người phản chiếu hình bóng đối phương, đứng cạnh nhau vô cùng xứng đôi.
Chàng trai là Thương Lân, cô gái là nàng.
Vũ Nhược trân trọng nhận lấy: "Cảm ơn nhóc."
"Ta tên Tiểu Thủy, không phải là nhóc."
Tiểu Thủy hừ hai tiếng, kiêu ngạo vô cùng: "Mỗi ngày hãy cho Thương Tiểu Ngư ngắm tấm ảnh này, lớn lên nhất định sẽ đẹp trai như Thương Lân."
"Được."
Vũ Nhược cất tấm ảnh: "Đã trì hoãn quá lâu thật ngại quá, chị Tiểu Khê định đi đâu, ta sẽ đưa mọi người đi."
Lâm Khê cũng không biết nên đi đâu, cô kéo kéo người đàn ông bên cạnh: "Anh nói đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-370.html.]
Phó Kinh Nghiêu nhìn đồng hồ: "Thời gian vẫn còn sớm, Kỳ Văn Dã đang canh gác trên du thuyền, chúng ta tự qua đó, không cần phiền người khác."
Lâm Khê gật đầu, vẫy tay chào Vũ Nhược.
"Tạm biệt."
"Hữu duyên sẽ gặp lại."
Vũ Nhược nhìn theo bóng mọi người rời đi, chú cá nhỏ bơi vòng quanh nàng.
Từ đó về sau, truyền thuyết ở thành phố Vụ Hải đã thay đổi.
Khi gặp nguy hiểm, người ta luôn có thể nhìn thấy một chú cá nhỏ màu xanh.
Hải thần chính là Vũ Nhược, là giao nhân, cũng là chú cá nhỏ.
…
Trên du thuyền.
Kỳ Văn Dã vươn dài cổ, sốt ruột đi vòng vòng: "Đã hơn nửa tiếng, Phó tổng và phu nhân vẫn chưa quay lại."
Vệ sĩ áo đen đề nghị: "Đội trưởng Kỳ, chúng ta có nên xuống tìm không?"
"Không cần." Kỳ Văn Dã đeo ống nhòm lên, chính anh ta cũng không chắc chắn: "Tin tưởng phu nhân, chờ thêm chút nữa."
Vệ sĩ áo đen im lặng, đứng canh ở bên.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mọi người càng lúc càng lo lắng.
Lúc này, trên boong thuyền truyền đến tiếng la hét.
"Đội trưởng Kỳ, Phó tổng và phu nhân đã trở lại!!"
Kỳ Văn Dã vung tay: "Nhanh nhanh, chuẩn bị hộp y tế! Đồ ăn ngon! Quần áo sạch sẽ! Khăn lau! Phụ kiện! Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng!"
Vừa đặt chân lên boong, Lâm Khê đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập: "Mọi người đang làm gì vậy?"
Kỳ Văn Dã lao tới nhanh như chớp, sốt sắng đến mức dậm chân: "Phu nhân, cô có sao không?"
Phó Kinh Nghiêu lạnh lùng liếc anh ta: "Chúng tôi rất ổn."
Ánh mắt đó, áp lực thật lớn.
Kỳ Văn Dã gõ gõ trán: "À đúng rồi, còn Phó tổng, anh có sao không?"
Phó Kinh Nghiêu mặt không đổi sắc: "Cậu nghĩ sao?"
Kỳ Văn Dã buột miệng: "Phu nhân mạnh mẽ như vậy chắc chắn sẽ không để Phó tổng bị thương, tôi ngốc thật."
Vệ sĩ áo đen nén cười không ngừng.
Đường đường là tổng tài tập đoàn Phó thị mà lại cần vợ bảo vệ.
Tin đồn lớn nhất năm nay.
Ha ha ha, cười c.h.ế.t mất.
Phó Kinh Nghiêu lạnh lùng: "Buồn cười lắm sao?!"
Đụng phải chuyện kỳ dị là họ lại ngoan ngoãn ngay.
"Không buồn cười." Kỳ Văn Dã méo miệng, nín cười: "Phó tổng, đồ ăn, thức uống, quần áo thay, khăn lau, phụ kiện, tất cả đều chuẩn bị xong rồi."
"Mời, mời ngài."
Nhanh lên, không nhịn nổi nữa.
Lâm Khê cười một lúc: "Đi thôi, em đói rồi."
Phó Kinh Nghiêu kéo cô vào lòng, giọng có chút nũng nịu: "Đừng để ý tới họ, ăn cơm thôi."
Năm tiểu tinh linh lon ton chạy theo: "Ăn cơm thôi nào."
Du thuyền tiếp tục hành trình, không còn sương mù cản trở, trên đường vô cùng thuận lợi, sau mười sáu giờ đã đến nơi.
Lâm Khê ngủ một giấc, toàn thân thư thái.
Cô chạy ra boong tàu ngắm nhìn biển khơi và bình minh.
Xa xa, một hòn đảo hình tròn dần hiện ra trên mặt nước.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cây cối xanh tươi, cỏ hoa khoe sắc, hòa vào bầu trời mây.
Du thuyền đang tiến về hướng đó.
Lâm Khê tò mò hỏi: "Chúng ta sẽ đến đó?"
Phó Kinh Nghiêu gật đầu: "Sắp tới rồi."
Lâm Khê nheo mắt nhìn ra xa: "Trông như một hòn đảo, anh làm sao tìm được nơi này?"
Phó Kinh Nghiêu mỉm cười, từng từ rõ ràng.
"Hòn đảo riêng, để kỷ niệm đám cưới của chúng ta."
"Nó có một cái tên rất đẹp."
"Kinh Khê Hữu Lâm."
Lâm Khê ngạc nhiên: “Kinh Khê Hữu Lâm?!”
Cô nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, hỏi: “Anh đặt tên này à?”
Ánh mắt Phó Kinh Nghiêu thoáng chút giảo hoạt, chậm rãi nhếch môi: “Là nó tự đặt tên cho mình đấy.”
“Hòn đảo này thành tinh rồi à, biết nói chuyện sao?” Lâm Khê chọc chọc vào cằm anh, khóe mày nhướng lên.
Người đàn ông giữ lấy đầu ngón tay cô, khẽ vuốt ve.
“Ừ, là anh đặt tên cho nó.”
“Kinh Khê Hữu Lâm, hòn đảo chỉ thuộc về anh và em.”
“Ngày 8 tháng 4 năm sau sẽ mở cửa, cả thế giới sẽ ghi nhớ cái tên này, chứng kiến câu chuyện của chúng ta.”