Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 367

Cập nhật lúc: 2025-04-17 23:03:29
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thương Lân vẻ mặt mơ hồ: “Không hiểu.”

Quần áo là gì? Tại sao phải mặc? Ở biển tất cả cá đều không mặc quần áo, con người thật kỳ lạ.

Vũ Nhược gõ đầu mình, lẩm bẩm: “Quên mất, hắn là giao nhân, chưa bao giờ đến thế giới con người.”

Nếu bỏ mặc Thương Lân, với tính cách của hắn chắc chắn sẽ đi khắp nơi tìm nàng.

Người đàn ông đẹp thế này mà ở ngoài kia không mặc gì, sẽ bị kẻ xấu dắt đi mất.

Không được! Đành mang hắn về nhà thôi.

Vũ Nhược cởi áo khoác, che đi cảnh tượng trước mắt của giao nhân, mặt đỏ lên, nàng dặn dò: “Mặc vào, nghe lời.”

Dù không hiểu, Thương Lân cũng ngoan ngoãn che lại, miệng cứ lặp đi lặp lại hai chữ: “Về nhà, về nhà!”

Vũ Nhược nắm tay hắn: “Ta sẽ đưa chàng về nhà, từ nay về sau không bao giờ chia cách.”

“Ừm.”

Thương Lân gật đầu thật mạnh, toàn thân toát lên niềm vui, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, càng khiến hắn thêm phần đẹp trai.

Vũ Nhược đi đường tắt, lén lút dẫn hắn vào nhà, tìm một bộ đồ của cha mình.

Nàng dặn dò: “Mặc vào, mai ta đưa chàng lên trấn mua quần áo mới.”

Thương Lân nắm chặt mảnh vải kỳ lạ, đôi mắt trong veo chớp chớp: “Không hiểu.”

Vũ Nhược thở dài, đành tự mình dạy hắn mặc đồ, từ trên xuống dưới lần mò hết cả, tai đỏ đến mức muốn nhỏ máu.

Đã nói là sẽ chịu trách nhiệm, thì mạnh dạn mà chạm vào thôi.

Mỗi nơi trên cơ thể Thương Lân đều tinh tế, cả thiên hạ này chẳng có người đàn ông nào sánh nổi hắn, hoàn mỹ đến thế.

Bàn tay hơi lạnh của nàng lướt trên người hắn, Thương Lân khẽ rên một tiếng: “Ừm… Vũ Nhược, nóng.”

Vũ Nhược không dám nhúc nhích: “Được rồi, xong rồi.”

Thương Lân được bọc kín mít, chỉ để lộ đôi mắt xanh biếc, có chút không thoải mái.

Đồ do Vũ Nhược mặc cho, nên hắn không được tháo ra.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Két…!!

Trưởng thôn bước vào, khuôn mặt già nua hơn rất nhiều, ông ta quỳ xuống đất, đốt vàng mã: “Tiểu Vũ à, con đi đường bình an, cha xin lỗi con, kiếp sau lại…”

Nghe thấy tiếng khóc nhỏ, Vũ Nhược bước ra: “Cha ơi, con ở đây mà, cha đừng buồn.”

Trưởng thôn kinh ngạc, mắt trừng lên như chuông đồng, sợ hãi lùi ra sau liên tục: “Ma! Ma, đừng lại gần, không phải ta hại con…”

Vũ Nhược khó hiểu: “Cha đang nói gì vậy? Con là Tiểu Vũ, con gái của cha mà.”

Trưởng thôn trấn tĩnh lại, đổi cách nói uyển chuyển hơn: “Con đã đi đâu vậy?”

Vũ Nhược suy nghĩ nghiêm túc: “Con không cẩn thận rơi xuống biển, hắn đã cứu con.”

Trưởng thôn cứng đờ quay đầu, đối diện với một đôi mắt tuyệt đẹp, càng run rẩy hơn.

“Ta… ta…”

Vũ Nhược giới thiệu: “Cha đừng sợ, hắn là người tốt, sẽ ở nhà chúng ta một thời gian.”

“Tuỳ con.”

Trưởng thôn bỏ chạy ra ngoài, vẻ mặt rất hoảng hốt, thậm chí còn rơi mất một chiếc giày.

Thương Lân dường như hiểu ra: “Sợ, ta.”

“Cha chưa quen với người lạ trong nhà.” Vũ Nhược mỉm cười giải thích: “Không sao đâu, một thời gian nữa rồi sẽ quen thôi.”

“Ta đi nấu cơm, chàng nghỉ ngơi chút đi.”

Thương Lân đi theo nàng.

Vũ Nhược nấu ăn, hắn nghịch ngợm.

Vũ Nhược làm vài món gia đình, cá kho, canh rong biển, đậu phụ trộn.

Thương Lân nếm một miếng, vô cùng ngạc nhiên.

Cùng nàng thành bạn đời, quả là một lựa chọn sáng suốt.

Vũ Nhược lau khóe miệng hắn: “Nếu chàng thích, ta sẽ nấu cho chàng ăn mỗi ngày.”

Đôi mắt Thương Lân sáng rực: “Thích.”

Thích đồ ăn ngon, và cũng thích Vũ Nhược.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-367.html.]

Trong nhà có thêm một người, cuộc sống vẫn như trước kia.

Cha nàng không nói gì, nhưng mỗi lần thấy Thương Lân đều hiện lên ánh mắt sợ hãi.

Vũ Nhược hiểu tâm trạng của ông ta, hai người hòa thuận là tốt nhất, vậy cũng ổn.

Nàng và Thương Lân thường ở trên bờ, đôi lúc lại về biển bơi lội, cuộc sống yên bình mà hạnh phúc.

Dân làng vẫn ra biển đánh cá, hoàn toàn quên đi chuyện hải quái, cuộc sống trở lại bình thường.

Một ngày nọ, thủy triều dâng cao, cuốn về một bầy cá béo mập, Vũ Nhược và Thương Lân giúp cha nàng bắt cá.

Dân làng cũng ra bờ biển, thi nhau xách xô, giăng lưới, chờ đợi một mùa bội thu hiếm có.

Vũ Nhược xuống nước vồ cá, bận đến mức mồ hôi nhễ nhại.

Thương Lân vô cùng xót xa, đặt tay xuống nước, đàn cá tự động di chuyển về phía này, từng con một tự nhảy vào lưới.

Dân làng thấy cảnh tượng kỳ lạ, nét mặt vô cùng phức tạp, trong nỗi sợ hãi xen lẫn vài phần lạnh lẽo.

Vũ Nhược ngăn Thương Lân thi pháp, tìm cớ nói đỡ: “Gia đình hắn đời đời đánh cá, có bí quyết gia truyền.”

Người đàn ông râu quai nón hừ một tiếng: “Thứ tốt như vậy sao không đem ra chia sẻ? Vì hải quái, cả làng tổn thất nặng nề, nhà nào cũng thiếu ăn, ngươi nỡ lòng nhìn bọn trẻ chịu đói à?”

Ông ta dẫn đầu, dân làng mạnh dạn than thở: “Tiểu Vũ, các chú các bác thật sự không còn cách nào, đành mặt dày mở lời. Nhà ta còn có phụ nữ sắp sinh, nếu có bí quyết thì xin cứu lấy chúng ta!”

Vũ Nhược nói qua loa: “Để sau rồi nói.”

Về đến nhà, Thương Lân ngẩn người một lúc, bỗng nhiên đề nghị: “Ta có thể, giúp đỡ.”

Vũ Nhược ôm chặt lấy hắn: “Cảm ơn chàng.”

Cả làng đều cùng họ, ít nhiều cũng có họ hàng, giúp đỡ là tốt nhất.

Nhờ có Thương Lân thi pháp, bờ biển luôn tụ tập một đám cá lớn, thậm chí còn nhặt được ngọc trai, đá quý.

Dân làng ngày càng giàu có, đeo vàng mang bạc, ánh mắt nhìn Vũ Nhược vừa tham lam vừa e dè.

Người đàn ông râu quai nón nói bóng gió: “Tiểu Vũ, ngươi là phúc tinh của làng này, sau này hãy sống tốt với vị ấy.”

Vũ Nhược chìm trong niềm hạnh phúc, không để ý đến hàm ý của lời nói: “Ta và Thương Lân đều rất tốt.”

Không biết từ lúc nào, bầu trời phủ đầy mây đen, sóng biển dồn dập, từng đợt sóng cao hơn.

Dân làng lo lắng hỏi: “Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy? Chúng ta sống nhờ biển, biển tuyệt đối không được có chuyện gì.”

Vũ Nhược về nhà tìm Thương Lân, lại phát hiện hắn không có ở đó.

Nàng đứng chờ bên bờ biển rất lâu, cuối cùng cũng đợi được bóng hình quen thuộc.

Toàn thân hắn đầy vết máu, cái đuôi xanh mất đi ánh sáng vốn có, m.á.u tươi nhuộm đỏ cả biển.

Vũ Nhược kinh hoàng, giọng run rẩy: “Thương Lân, chàng sao vậy? Chàng đã đi đâu?”

Thương Lân tựa vào vai nàng, mặt tái nhợt, giọng yếu ớt: “Đánh hải quái, bảo vệ ngôi nhà của chúng ta.”

Dưới đáy biển không yên bình, thường có những con quái vật kỳ dị xuất hiện, ăn cá nhỏ, ăn cá lớn, ăn cả con người.

Thương Lân đếm trên đầu ngón tay: “Đã g.i.ế.c ba con hải quái, cá nhỏ một lần, cứu nàng một lần, lần này nữa.”

Lúc này, Vũ Nhược mới nhận ra con cá xanh bé nhỏ chính là Thương Lân, mối duyên giữa họ đã bắt đầu từ sớm như vậy.

Vũ Nhược rơm rớm nước mắt, lau vết m.á.u trên mặt hắn: “Từ nay đừng dại dột nữa, ta sẽ lo lắng cho chàng.”

Thương Lân hôn lên trán nàng: “Không sợ, không sợ…”

Ba con hải quái, con sau lại mạnh hơn con trước.

Nhưng hắn vẫn chiến thắng.

Vì hắn muốn bảo vệ làng, bảo vệ ngôi nhà của hai người, bảo vệ người vợ hắn yêu.

Thương Lân gượng cười, an ủi nàng: “Đừng buồn, đừng lo lắng, hải quái nhỏ, có thể xử lý.”

“Dù là hải quái mạnh đến đâu, ta cũng đánh bại được.”

Vũ Nhược vừa mừng vừa rơi nước mắt: “Chúng ta về nhà thôi.”

Ngôi nhà ấy, họ không thể quay về nữa…

Ở đằng xa, dân làng tụ tập lại, ánh mắt đầy hung tợn.

“Người đàn ông mà Vũ Nhược mang về quả nhiên là một con quái vật.”

“Hừ! Lúc đầu đem nó ném xuống biển hiến tế cho hải quái, cứ nghĩ nó sẽ chết, ai ngờ lại sống sót trở về, còn mang theo một con quái vật!”

“Ai mà biết kẻ đang đứng đây là Vũ Nhược thật hay giả, có khi là quái vật biến thành.”

Gã đàn ông râu quai nón khinh khỉnh cười lạnh: “Quái vật không chết, làng chúng ta sẽ không bao giờ được yên ổn. Nhân lúc hắn đang bị thương, g.i.ế.c hắn đi!”

Loading...