Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 354

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:27:54
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ngươi làm gì vậy?”

Tiểu Thổ quay lại, một vốc nước lớn tạt thẳng vào mặt nó, làm ướt sũng như gà rớt xuống ao.

Chủ nhân đã làm phép nên quần áo không bị ướt, nhưng tóc thì như con người, vẫn ướt, vẫn dài, vẫn khô lại được.

Máu có thể chảy, nhưng tóc không được rối!

Tiểu Thổ lau nước trên đầu, thả con vịt vàng trong tay xuống, đuổi theo tiểu tinh linh phía trước.

“Đứng lại!”

Tiểu Mộc le lưỡi: “Có giỏi thì đuổi đi, ê… tôi chạy, tôi chạy nữa đây.”

Tiểu Thổ bơi kiểu chó, chậm rãi tiến lên, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp.

Nó vừa bơi sang bên trái, Tiểu Mộc đã trườn sang bên phải, như một con chạch điên cuồng.

Tiểu Thổ bực bội nói: “Đợi tôi biết bơi rồi, lần sau nhất định bắt được cậu, hừ!”

Tiểu Mộc giơ ngón tay cong lên, giọng nham nhở: “Thổ Thổ, đến mà đuổi tôi đi, cậu vĩnh viễn đuổi không kịp tôi đâu, lè lè lè~~”

Tiểu Thổ trỗi dậy ý chí chiến thắng, ôm lấy phao cứu sinh mà bơi hết sức: “Tôi tới đây!”

Dưới nước xuất hiện một luồng sức mạnh thần bí, đẩy thân thể nó lao về phía trước với tốc độ nhanh như cá mập.

Tiểu Mộc không kịp phản ứng, bị đ.â.m ngã xuống đáy nước, uống một ngụm nước suối lớn.

Tiểu Thổ nắm chặt lấy cánh tay nó: “Ha, bắt được rồi.”

Tiểu Mộc há miệng: “Á phì phì, anh Kim gian lận, chỉ giúp Thổ Thổ không giúp tôi, nhà này không còn yêu thương nữa, tôi sẽ méc chủ nhân.”

“Chủ nhân, người đâu rồi?”

Tiểu Kim chặn đường nó: “Chủ nhân và bảo bối của chủ nhân đi thay đồ rồi, không được làm phiền họ.”

Tiểu Mộc đảo mắt, nhận ra điều gì đó không ổn: “Ủa, thay đồ thôi mà lâu vậy, chủ nhân với bảo bối có phải đang lén ăn gì không?”

Nó giơ móng vuốt lên, cười đầy ẩn ý: “Anh Kim, chúng ta mau đi tìm chủ nhân với bảo bối, lỡ như họ bị yêu quái bắt đi thì sao?”

Tiểu Kim nhíu mày, quả thật có hơi lâu.

Trước giờ chủ nhân thay đồ chỉ mất ba giây, giờ rời đi hơn một tiếng rồi mà vẫn chưa về.

Đáng ngờ, rất đáng ngờ.

Tiểu Kim giơ cao hai tay: “Tập hợp, tìm chủ nhân.”

Liên quan đến chuyện của chủ nhân, các tiểu tinh linh liền thu lại bộ mặt đùa cợt, trở nên nghiêm túc lạ thường.

“Anh Kim, tụi em xếp hàng rồi.”

Tiểu Kim đi đầu: “Đi thôi.”

Vừa mở cửa, một giọng hát kỳ lạ vang lên bên tai.

“Đi tà~ ta ta ta~ la la la la la la la la a ta ta ta…”

Giọng hát độc đáo như tiếng gọi từ biển khơi, dịu dàng và mơ màng, tựa như gió biển xuyên qua từng tầng mây, thổi động trái tim, khiến người ta mê mẩn.

Tiểu Thổ mắt mơ màng, cảm thấy mình biến thành một nàng tiên cá đang bay lượn giữa không trung.

Nó vừa chảy nước miếng vừa tán thưởng: “Đẹp, đẹp tuyệt…”

Tiểu Thủy ngẩn ra một lúc rồi lập tức tỉnh táo lại, lòng bàn tay ngưng tụ những giọt nước xanh biếc, đan thành tấm lưới nước chắn lại giọng hát.

Âm thanh đó như đang hát trong linh hồn, đã nghe qua một lần thì không thể nào quên được.

Lồng n.g.ự.c truyền đến cảm giác nhói nhói đau, Tiểu Thủy nghiến răng giữ cho mình tỉnh táo.

“Anh Kim, giọng hát này không đúng, mau tìm chủ nhân.”

Tiểu Kim siết chặt nắm đấm, quanh người phát ra ánh sáng nhạt, đập mạnh vào đầu Tiểu Hỏa: “Tỉnh lại!”

Một cú đ.ấ.m khiến đầu nó nổi một cục u.

Tiểu Hỏa kêu la: “Anh Kim, lần sau nhẹ tay chút.”

“Biết rồi.” Tiểu Kim dùng sức lắc mạnh Tiểu Thổ: “Tỉnh lại đi, nếu không đập vào đầu bây giờ.”

Tiểu Thổ mơ mơ màng màng, vội kêu lên: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi, cứu Tiểu Mộc.”

Tiểu Mộc đứng im không nhúc nhích, như thể hồn bị giọng hát gọi đi mất.

Tiểu Kim giơ nắm đ.ấ.m lên, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc: “Anh Kim khoan đã, em có ngất đâu.”

Tiểu Mộc lùi một bước, thở phào nhẹ nhõm.

Anh Kim càng ngày càng giống chủ nhân, gặp chuyện không quyết được thì giải quyết bằng nắm đấm.

Tiểu Kim hỏi: “Sao đứng đờ ra vậy?”

Tiểu Mộc cắn môi dưới: “Em đang suy nghĩ… trước tiên tìm chủ nhân, rồi cùng nhau bàn tính.”

Tiểu Thổ nôn nóng không yên: “Chủ nhân rốt cuộc ở đâu? Nghe thấy giọng hát kỳ lạ này sao không đến tìm chúng ta?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-354.html.]

“Đừng lo.”

Tiểu Mộc phủ linh lực mộc lên đám cỏ dại bên vệ đường, nhẹ giọng hỏi: “Cỏ ơi, có thấy chủ nhân không?”

Cỏ nghiêng mình, chỉ về phía đông.

“Cảm ơn cỏ.”

Tiểu Mộc nghiêm mặt: “Theo tôi.”

Giọng hát vang vọng khắp hành lang, âm điệu bất chợt trầm xuống, tựa như đang khóc.

Tiểu Thổ đảo mắt nhìn quanh: “Ông ta khóc rồi.”

Tiểu Thủy bịt tai lại: “Khóc hay cười gì cũng kệ, nói chung đừng nghe, sao chủ nhân lại chạy đến đây?”

Cánh cửa gỗ đóng chặt, ánh nến mờ mờ, bầu không khí thật kỳ lạ.

Tiểu Thủy cứ thấy có điều gì đó không ổn: “Đạp cửa vào không?”

Tiểu Mộc gan to bình thường, nhưng lần này lại vô cùng thận trọng, nó áp tai vào cửa nghe ngóng.

“Suỵt…”

Cạch! Cửa mở ra.

Tiểu Mộc nhào vào lòng Lâm Khê, nó nặn ra nụ cười ngượng ngùng: “Chào chủ nhân, buổi tối vui vẻ… phì phì! Buổi tối vui vẻ chứ?”

Lâm Khê bình tĩnh nói: “Đứng lại về chỗ đi.”

“Dạ.”

Tiểu Mộc thắc mắc, hiếm khi chủ nhân không kiếm chuyện, lần này lại dễ dàng tha cho nó như vậy.

Tiểu Thổ dang tay chạy đến: “Chủ nhân, em nhớ người quá!”

Lâm Khê tránh cái ôm của nó, hai tay khoanh sau lưng, bình thản hỏi: “Các ngươi đứng đây làm gì?”

Tiểu Thổ khựng lại: “Chủ nhân, người không nghe thấy sao?”

Lâm Khê khẽ ho, tim chợt thắt lại, có cảm giác như lén lút ngoại tình sau lưng bọn nhỏ.

Vừa nãy trong tình huống đó, bên tai cô là tiếng thở dốc nặng nề của một người đàn ông, cô chẳng nghe được âm thanh nào khác.

Bên ngoài có g.i.ế.c người hay phóng hỏa gì, cô đều chẳng hay biết.

Năm tiểu tinh linh an toàn đứng trước cửa, chắc là không xảy ra chuyện lớn, không vấn đề gì nghiêm trọng.

Lâm Khê cụp mắt xuống, trong đôi mắt ánh lên làn sương mờ mịt, gò má phơn phớt sắc hồng, từ trong ra ngoài đỏ bừng.

Tiểu Thổ rướn cổ nhìn: “Chủ nhân, sao mặt người đỏ như quả cà chua vậy, chẳng lẽ người quen với kẻ đang hát?”

Lâm Khê co ngón chân lại: “Ai đang hát?”

Tiểu Thổ nheo mắt đánh giá: “Chủ nhân, người hôm nay lạ ghê.”

Chủ nhân bình thường không thể nào không nghe thấy giọng hát to thế này, chắc chắn chủ nhân đang không bình thường.

Đến cả Tiểu Hỏa ngốc nghếch cũng nhận ra điều này, nó bước lên vài bước: “Chủ nhân, rốt cuộc người với bảo bối ở trong đó làm gì?”

Lâm Khê lắc đầu, cứng đờ tại chỗ.

Đừng hỏi, không thể giải thích.

Phó Kinh Nghiêu nắm tay cô, đưa người ra sau che chắn, bình thản chuyển chủ đề: “Các ncậu nghe thấy gì nào?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiểu Thổ thật thà đáp: “Giọng hát quỷ dị.”

Lúc này, quản lý Ngô chạy tới, sắc mặt vô cùng hoảng loạn: “Phó tổng, phu nhân, hải thần đại nhân lại đang hát, hai người tuyệt đối đừng sợ, lát nữa sẽ không sao đâu.”

Tiểu Mộc tò mò hỏi: “Hải thần Vũ Nhược?”

Quản lý Ngô gật đầu: “Ừ ừ, đại nhân Vũ Nhược hát để đưa những người lạc ngoài biển về nhà, cũng là để nhắc nhở người trên bờ nên tránh đi.”

Tiểu Mộc vò rối mái tóc xoăn của mình: “Từ giọng hát ban nãy, tôi thấy một giao nhân đang hát ở bờ biển, chẳng lẽ Vũ Nhược không phải là con người?”

Quản lý Ngô quả quyết nói: “Hải thần Vũ Nhược chính là hóa thân của giao nhân, mắt xanh đuôi xanh.”

Tiểu Mộc càng thêm hoang mang.

Chủ quán ăn từng kể rằng Vũ Nhược nhặt được một giao nhân đực, sau đó toàn tộc bị tàn sát, vì oán hận mà hóa thành hải thần.

Quản lý Ngô lại nói khác, rằng hải thần là giao nhân.

Vậy đâu mới là sự thật?

Hải thần là con người, hay là giao nhân?

Tiểu Mộc không hiểu liền hỏi: “Vũ Nhược là giao nhân nam hay nữ, câu chuyện đó cô nghe từ đâu?”

Quản lý Ngô chậm rãi giải thích: “Giao nhân không phân biệt giới tính, dù Vũ Nhược là nam hay nữ, ngài ấy vẫn là vị Hải Thần vĩ đại của chúng ta.”

“Ở thành phố Vụ Hải, mọi người đều tôn thờ Vũ Nhược, nhà tôi cũng không ngoại lệ.” Ông ấy lấy từ túi áo ra một chùm chìa khóa, cười ngượng ngùng.

“Nói thật, mỗi ngày tôi đều mang theo tượng của ngài Vũ Nhược để cầu bình an.”

Loading...