Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 348
Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:27:12
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Thổ nói chắc nịch: “Anh Kim trước kia hay bây giờ đều lợi hại, sau này còn lợi hại hơn.”
Tiểu Mộc đứng ở giữa, có hơi lạc lõng: “Nhớ ngày ấy, em và anh Kim chung một cái quần, đắp cùng một cái chăn, giờ đây tình yêu đã phai nhạt.”
Tiểu Kim ngượng ngùng ra lệnh: “Im miệng, làm việc đi.”
Tiểu Mộc biến ra một bàn tay lởm chởm răng cưa, chỉ mấy nhát đã cưa đứt phần ngọn và gốc cây hoè.
“Còn lại toàn là tinh túy, về nhà chia thân thể.”
Tiểu Kim ngay tại chỗ biến thành một người cao hai mét, vác cây hoè lên vai, từng bước một xuống núi.
“Về nhà thôi.”
Tiểu Mộc và Tiểu Thổ lững thững theo sau.
“Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa đâu?”
“Đằng kia, em thấy rồi.”
Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa từ xa nhìn thấy người giấy khổng lồ đang len lỏi giữa rừng cây, vội vàng đuổi theo sau cùng.
Anh Kim mà biến to thì càng mạnh hơn.
Những tinh linh không nghe lời sẽ bị phạt đánh mông.
Ba giờ sáng, tinh linh đầu tàu dẫn bốn tiểu tinh linh kiểu tóc khác nhau trở về Đế Cảnh Viên.
Tiểu Kim nhẹ nhàng đặt cây hoè xuống, sợ đánh thức chủ nhân và bảo bối trên lầu hai.
Tinh linh không ngủ bảy ngày bảy đêm không sao cả, nhưng con người thì không, thức khuya chẳng khác nào uống thuốc độc, tóc rụng hết, cơ thể suy nhược.
Nó giơ tay vẽ bốn đường trên thân cây: “Tự chọn thân thể mình muốn.”
Các tinh linh đều rất biết điều: “Anh Kim vất vả rồi, anh Kim chọn trước đi.”
Tiểu Kim chỉ đại một đoạn, viết lên tên mình.
Theo thứ tự Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, từng người một chọn.
Tiểu Mộc giơ tay cưa: “Tối nay bóc vỏ chia đoạn trước, mai chủ nhân khỏi phải vất vả, em sẽ tự cắt gỗ hoè.”
Tiểu Thủy phun ra một màn sương nước: “Em cách âm.”
Tiểu Hỏa: “Em đốt gỗ thừa.”
Tiểu Thổ: “Em đi lấy xì dầu.”
Tiểu Kim như mọi khi chỉ huy, kiểm soát mọi việc.
…
Sáng sớm, Lâm Khê xuống lầu dùng bữa.
Cả căn biệt thự yên ắng, v.ú Ngô không có mặt, mấy tiểu tinh linh cũng không thấy đâu.
Phó Kinh Nghiêu đứng bên cạnh cô, khẽ giải thích: “Ông bà nội đang ở Đế Kinh, v.ú Ngô dạo này lại đi học thêm, nấu xong bữa sáng là bà ấy đi ngay.”
Anh nhìn theo ánh mắt cô, hướng ra ngoài: “Đêm qua, mấy tiểu tinh linh không về sao?”
“Có chứ, chúng em chuyển xong cây gỗ hoè thì ngoan ngoãn đứng đợi chủ nhân và bảo bối ở ngoài sân.”
Năm tiểu tinh linh xếp thành một hàng, miệng nở nụ cười rạng rỡ, phía sau là một khúc gỗ dài năm mét.
Vỏ cây đã được lột sạch, lộ ra thân gỗ vàng nhạt, những vòng năm tuổi ghi lại biết bao thăng trầm của thiên nhiên hàng ngàn năm.
Lâm Khê chạm tay lên gỗ hoè: “Một ngàn hai trăm năm, các ngươi làm rất tốt.”
Tiểu Mộc cười hí hửng: “Chủ nhân chịu khó vì bọn em rồi, em muốn có thân hình vừa đẹp trai vừa xinh xắn, dáng lại thon thả chuẩn người mẫu, khiến biết bao trai xinh gái đẹp phải xiêu lòng.”
Tiểu Thổ nói: “Em muốn dễ thương nhưng vẫn thật uy phong, để bọn buôn người gặp là tự giác mà đầu hàng.”
Tiểu Hoả: “Em muốn…”
Lâm Khê không chút khoan nhượng phá tan ảo tưởng của bọn họ: “Mỗi đứa chỉ được một mét gỗ, tạc xong còn khoảng chín mươi phân, uy phong gì mà thon thả cái gì chứ?”
Tiểu Mộc gào thét: “Khi mang về rõ ràng là mười mét, chặt bỏ phần không dùng được thì chỉ còn năm mét, em khóc c.h.ế.t mất.”
“Vậy đi mà khóc.” Lâm Khê vô thức tìm vào túi xách nhỏ của mình, nhưng sờ thấy trống không, cô chuẩn bị quay lại phòng khách.
Phó Kinh Nghiêu lên tiếng: “Khê Khê, để anh đi lấy.”
“Ừm.” Lâm Khê không ngồi yên, dồn linh khí vào đầu ngón tay, tạc phác thảo hình dáng những đứa trẻ.
Năm tiểu tinh linh vươn cổ ngó xem, càng nhìn càng thấy không ổn.
Đầu bị gọt một khúc, hai chân cắt mất một đoạn, mắt cũng đục một lỗ to tướng, đầu tròn thân hõm, xấu không thể tả.
Mang thân hình như vậy ra đường còn chẳng bằng đập đầu mà chết.
Tiểu Mộc bỗng dưng không muốn đổi sang cơ thể bằng gỗ hoè nữa, rụt rè nói: “Chủ nhân, em, em có thể…”
Ánh mắt Lâm Khê lạnh băng, từng chữ một thốt ra: “Ngươi không được phép, đã làm rồi thì không lẽ không cần?”
“Cần ạ.” Tiểu Mộc rụt rè đáp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-348.html.]
Phó Kinh Nghiêu xách chiếc túi trắng bước ra, liền nhìn thấy cảnh tượng đó.
Lâm Khê đang ngồi chồm hỗm trên khúc gỗ, tóc vương đầy vụn gỗ.
Năm tiểu tinh linh đứng bên cạnh, bầu không khí kỳ lạ im lặng.
Có vẻ như có điều gì đó không đúng, Phó Kinh Nghiêu khẽ gọi: “Khê Khê, túi của em đây.”
“Đợi một chút, sắp xong rồi.” Lâm Khê lấy một viên đá sắc bén, tiếp tục tạc gỗ.
Phó Kinh Nghiêu không rời đi, cầm lấy một miếng sandwich: “Khê Khê, ăn sáng trước đã.”
Lâm Khê cầm viên đá, mở miệng thật to: “Tay bẩn rồi, không cầm đồ ăn được, anh đút cho em nha?”
Phó Kinh Nghiêu như trúng ý nguyện, chia sandwich thành từng miếng vừa phải, đưa đến gần môi cô.
Đầu ngón tay chạm vào làn da mềm mịn, cổ họng anh bỗng thắt lại, khẽ quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Mấy tiểu tinh linh không kịp trở tay, phải ăn “cẩu lương” ngay trước mặt.
Chủ nhân đang làm việc, bảo bối lại đút cho ăn, bọn chúng ghen tị đến c.h.ế.t mất.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Lâm Khê đặt viên đá xuống, hoạt động tay chân cho đỡ cứng đơ.
“Xong rồi, thích không?”
Năm tiểu người gỗ đứng dưới đất, gương mặt giống nhau nhưng kiểu tóc khác biệt, trang phục đồng nhất.
Đôi mắt to với hàng mi dài, mũi hếch, miệng nhỏ xinh, hoàn toàn đáp ứng gu thẩm mỹ “cute” của loài người đối với những em bé.
Dù không uy phong hay đẹp trai như tưởng tượng, nhưng nhìn cũng khá dễ thương.
Lâm Khê phủi phủi mạt gỗ: “Vào thử xem, chỗ nào không dùng được thì bổ sung.”
Các tiểu tinh linh ngoan ngoãn nghe lời, hoá thành năm tia sáng nhập vào thân gỗ.
Chỉ trong chớp mắt, người gỗ như sống lại, da dẻ trở nên hồng hào, ánh mắt có thần, trông không khác gì người thật, đi trên phố cũng khó mà nhận ra.
Tiểu Thổ nhảy nhót: “Em thích cơ thể này, dễ chịu hơn người giấy nhiều.”
Gỗ hoè giúp nuôi dưỡng hồn phách, lại có thể chắn ánh nắng gây tổn thương, thật sự thoải mái hơn thân người giấy.
Chỉ có trang phục hơi đơn điệu, nền trắng sọc xanh, kiểu dáng đơn giản, trông chẳng khác nào đồng phục tiểu học.
Tiểu Kim, Tiểu Mộc, Tiểu Thuỷ và Tiểu Hoả cũng rất hài lòng: “Cảm ơn chủ nhân.”
Lâm Khê mỉm cười: “Không cần cảm ơn, hôm nay làm quen cơ thể mới đi, mai xuất phát.”
“Dạ dạ.”
Năm người gỗ tản ra, chạy vòng quanh sân sau.
Lâm Khê nhìn một lúc rồi vào phòng khách nghỉ ngơi.
Phó Kinh Nghiêu đi bên cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt qua tóc cô, nhặt hai ba mảnh vụn gỗ.
Lâm Khê vỗ nhẹ lên đầu mình: “Còn không?”
Phó Kinh Nghiêu lắc đầu: “Hết rồi.”
Lâm Khê tin tưởng lời anh, nằm dài trên sofa ngủ trưa, ý thức dần dần mơ màng.
……
Sáng hôm sau, Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu dẫn theo năm nhóc nhỏ lên máy bay.
Đã làm quen một ngày, mấy tiểu tinh linh đã có thể bắt chước dáng vẻ của trẻ con con người một cách thuần thục.
Cao chín mươi centimet, gương mặt bụ bẫm, vẫn còn chút má phúng phính, cười lên lộ hai lúm đồng tiền, vừa đáng yêu lại ngọt ngào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bây giờ đã gần đến Trung Thu, mùa du lịch cao điểm, sân bay chật kín người lớn nhỏ.
Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu nắm tay nhau, đi vào lối VIP.
Tiểu Kim bám sát phía sau, bên hông đeo một chiếc túi nhỏ màu đen, cậu giơ tay lên: “Tập hợp.”
“Anh Kim, tụi em đây.”
Tiểu Mộc, Tiểu Thuỷ, Tiểu Hoả và Tiểu Thổ xếp hàng theo thứ tự, tay nắm tay cùng đi, cũng đeo một chiếc túi nhỏ, bên trong toàn là đồ ăn vặt mà chúng thích.
Thạch rau câu, khoai tây chiên, mì cay, hạt dẻ, v.v.
Năm đứa bé dễ thương vừa bước ra khỏi sân bay liền lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
“Wow, mấy đứa nhỏ dễ thương quá.”
“Mấy bé giống nhau quá, có phải sinh năm không nhỉ?”
“Em bé, ba mẹ con đâu rồi?”
Tiểu Thổ lần đầu gặp nhiều người như vậy, không biết phải làm sao: “Anh Kim…”
Tiểu Kim mặt lạnh như tiền, đáp nhanh gọn: “Không có ba mẹ, không phải sinh năm, xin đừng lại gần chúng tôi, cảm ơn.”
“Đi nhanh, bám theo chủ nhân.”