Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 347
Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:27:10
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tư thế này không ổn chút nào, Lâm Khê chợt nhớ tới nụ hôn dưới bầu trời đầy sao, cùng những cảm giác khó nói thành lời, mặt lập tức đỏ bừng.
Phó Kinh Nghiêu bật cười, ngón tay mân mê dái tai cô: “Em đang nghĩ chuyện gì không đứng đắn thế.”
Lâm Khê như bị sét đánh, ôm đầu lăn ba vòng: “Anh đừng có chạm bậy.”
May mà sofa đủ lớn, nếu không cô đã lăn xuống đất rồi.
Không khí bất ngờ trở nên có chút gượng gạo, Lâm Khê vô thức xoay cổ tay, lập tức năm dải sáng bay ra.
“Chủ nhân, người gọi chúng em có chuyện gì sao?”
Lâm Khê che mặt: “Không có gì, nhầm thôi.”
Bình thường dù cô có chạm vào vòng tay cũng không thấy các tiểu tinh linh xuất hiện, trừ khi gọi tên Tiểu Kim, nhưng tối nay họ lại nhiệt tình hẳn.
Lâm Khê thản nhiên bảo: “Các ngươi về đi.”
Năm tiểu tinh linh đứng yên, đồng thanh nhắc nhở: “Chủ nhân, đi du lịch, đừng quên chúng em, cho chúng em đi cùng nhé ~”
Lâm Khê lập tức đồng ý: “Được thôi.”
Có các tiểu tinh linh, sẽ bớt ngượng hơn.
Phó Kinh Nghiêu nhìn cô với ánh mắt trách móc: “Đã nói là chỉ có hai người thôi mà, em chưa hỏi xem anh có đồng ý không?”
Lâm Khê khẽ ho: “Bọn chúng là tiểu tinh linh mà.”
Năm tiểu tinh linh gật đầu: “Chủ nhân nói đúng, chúng em đâu phải người, chúng em là…”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu Kim: “Ngây thơ.”
Tiểu Mộc: “Dễ thương.”
Tiểu Thủy: “Hiền lành.”
Tiểu Hỏa: “Thông minh.”
Tiểu Thổ: “Chăm chỉ.”
“Giặt giũ nấu nướng cái gì cũng biết, là vật dụng thiết yếu khi đi du lịch.”
“Bảo bối, cho chúng em đi cùng đi mà ~”
Phó Kinh Nghiêu khẽ gật đầu: “Đùa chút thôi, đi du lịch với gia đình, tất nhiên sẽ dẫn các cậu theo.”
Anh đã dự đoán các tiểu tinh linh sẽ muốn đi, nên đã chuẩn bị chu toàn, không để họ làm phiền đến thời gian riêng tư của hai người.
Năm tiểu tinh linh phấn khởi vỗ tay: “Yeah, cảm ơn chủ nhân và bảo bối! Chúng em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
“Chắc chắn không chạy lung tung.”
“Chắc chắn không gây rối.”
“Chắc chắn không nhìn lén.”
Chúng xếp thành hàng, mỗi đứa nói một câu.
Lâm Khê cười: “Ai nghĩ ra khẩu hiệu thế?”
Tiểu Mộc lập tức giơ tay: “Một tinh linh thông minh thế này chỉ có thể là em, Mộc Linh thông thạo cổ kim.”
“Chủ nhân, có hay không?”
Lâm Khê nhếch miệng: “Cũng hay đấy, nhớ khẩu hiệu của các ngươi nhé.”
“Lúc nào cũng phải nghe lệnh chủ nhân.”
Tiểu Mộc làm đầu têu, bốn tinh linh còn lại liền đồng thanh hô lớn, đôi mắt cười cong cong như vầng trăng, rõ ràng là rất vui.
Tiểu Thổ tiến lên một bước, can đảm nắm lấy ống tay áo của Phó Kinh Nghiêu: “Bảo bối, chúng em cần chuẩn bị gì không?”
Phó Kinh Nghiêu trầm ngâm một lúc: “Không cần, các cậu…”
Những tiểu tinh linh với làn da trắng bệch, đôi môi đỏ thắm và hai gò má ửng hồng lớn, nhìn thoáng qua đã thấy chẳng giống người, người ngoài nhìn thấy sẽ bị dọa c.h.ế.t khiếp.
Trước đây, anh phải sững sờ mười giây mới quen được vẻ ngoài của những tiểu tinh linh, xem chúng như người bình thường.
Phó Kinh Nghiêu xoa nhẹ mi tâm: “Anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đến nơi sẽ gọi các ngươi ra chơi.”
Tiểu Thổ chu môi: “Không muốn đâu, phải đi cùng nhau, chơi cùng nhau, rồi cùng nhau về nhà nữa.”
Nó lại kéo tay áo của Lâm Khê: “Chủ nhân, người lợi hại như vậy nhất định có cách mà.”
Tiểu Mộc tiếp lời: “Chủ nhân, giúp bọn em đổi một thân thể khác đi mà.”
Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa cũng chạy đến, một đứa đứng bên trái, một đứa đứng bên phải.
“Chủ nhân, xin giúp bọn em.”
Lâm Khê gật đầu: “Không vấn đề gì, lần này không thể dùng giấy vàng cắt được, cần có gỗ cây hoè nghìn năm tuổi.”
Thân thể bằng giấy nhẹ hẫng, trông không thực cho lắm.
Gỗ cây hoè nghìn năm nuôi dưỡng linh hồn, hình dáng điêu khắc ra sẽ sinh động như thật, giống hệt người thật.
Tiểu Thổ cau mày: “Nghìn năm tuổi, đi đâu tìm?”
Tiểu Mộc vỗ ngực, tự tin vô cùng, đáp: “Em là Mộc Linh, đảm bảo tìm được cây hoè nghìn năm.”
Lâm Khê cúi mắt: “Chuyện này giao cho ngươi.”
Tiểu Mộc lập tức khởi hành: “Chủ nhân, em đi đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-347.html.]
Tiểu Kim lo lắng: “Chủ nhân, em cũng đi.”
Tiểu Thổ bám theo phía sau: “Chủ nhân, em cũng muốn đi.”
Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa nhìn nhau, không ngần ngại chạy theo: “Chủ nhân, tạm biệt nhé.”
Trong chớp mắt, các tinh linh nhỏ biến mất vào màn đêm.
Phó Kinh Nghiêu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chúng tự đi ra ngoài, có sao không?”
Lâm Khê ngáp: “Yên tâm, ban đêm là sân khấu của tinh linh, lo cho người khác còn hợp lý hơn.”
“Có Tiểu Kim ở đó sẽ không xảy ra chuyện lớn đâu. Đã mười hai giờ đêm rồi, chúng ta lên lầu ngủ thôi.”
Lâm Khê đứng dậy, đầu óc hơi choáng váng.
Phó Kinh Nghiêu ôm lấy eo cô, nửa đỡ nửa dìu đến cửa thang máy, khẽ nói.
“Được, ngủ thôi.”
…
Đêm khuya, núi rừng vắng lặng không bóng người.
Năm bóng hình lao vun vút qua một bãi nghĩa địa rộng, chạy sâu vào trong rừng.
Tiểu Thổ hét lên: “Anh Kim, chờ em với!”
Tiểu Kim ngừng lại hai giây: “Nhanh lên, Tiểu Mộc sắp mất hút rồi, anh không thể để lạc đâu.”
“Hộc hộc… tới đây.” Tiểu Thổ thở hổn hển: “Chạy nửa tiếng rồi, Tiểu Mộc rốt cuộc định đi đâu vậy?”
Tiểu Kim vẫn chăm chú nhìn phía trước, bóng dáng màu xanh lục vừa rẽ một cái đã biến mất trong rừng cây.
Anh ta thầm nghĩ không ổn: “Tiểu Thổ, đi nào!”
Tiểu Thổ còn chưa đứng vững, đã bị một sức mạnh cứng cáp kéo đi vùn vụt, gió lạnh liên tục thổi vào miệng.
“Anh Kim, hơ hơ, Tiểu Mộc…”
Nó cố gắng nói ra vài chữ, miệng gió lùa, lưỡi cứ dính vào nhau.
Tiểu Kim chẳng để ý, nhìn khắp nơi tìm kiếm Tiểu Mộc.
Tiểu Thổ hít sâu một hơi: “Anh Kim, sờ tớp (stop), em có cách này.”
Tiểu Kim quay lại: “Gì vậy?”
Tiểu Thổ không chịu nổi, lẩm bẩm câu thần chú tự nghĩ ra: “Sức mạnh sơn thần, lật trời đảo đất, ma mị ma mị hồng!!”
Dưới đất lớp đất bắt đầu cuộn lên, để lộ một lối đi dài.
Tiểu Thổ kéo anh Kim chui xuống lòng đất, vừa đi vừa đào hầm, rất nhanh đã tìm thấy Tiểu Mộc.
Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa đến muộn một chút, đứng nhìn khu rừng đen kịt, không biết đi hướng nào.
Tiểu Hỏa hừ một tiếng: “Tất cả tại cậu, giờ thì lạc mất rồi.”
“Đường ở đây rõ ràng, không biết tự trách mình là ai?!” Tiểu Thủy tức giận phản bác: “Chủ nhân đã nói rồi, chỉ có kẻ vô dụng mới đổ lỗi cho người khác.”
Ngụ ý rằng Tiểu Hỏa là đồ vô dụng.
Lông Tiểu Hỏa dựng đứng hết cả lên, tức giận biến thành con nhím xù gai: “Hứ! Không thèm để ý tới cậu nữa.”
Đây là trận chiến giữa các tinh linh, lại dám dùng chủ nhân để áp đảo nó, Tiểu Thủy chơi gian.
Không có nước của Tiểu Thủy ngáng đường, nó có thể nhanh chóng tìm thấy Tiểu Mộc, ai bảo nó là thần lửa vô địch cơ chứ.
Tiểu Hỏa phồng má, phun ra một luồng lửa lớn: “Tiểu Mộc, cậu ra đây mau! Không ra là tôi đốt rừng luôn đấy…”
Chưa kịp nói xong, Tiểu Thủy đã đập mạnh vào đầu nó: “Đốt rừng thì ngồi bóc lịch nhé.”
“Cậu muốn c.h.ế.t thì đừng kéo tôi theo, mau dập tắt lửa đi, nếu không mai tôi méc chủ nhân là cậu lại phun lửa bậy bạ.”
Nhớ đến dáng vẻ tức giận của chủ nhân, Tiểu Hỏa lập tức cụp đuôi: “Toi rồi, dập không nổi.”
“Bạn thân mến, nhanh nhanh giúp tôi với.”
Tiểu Thủy thở dài bất đắc dĩ, phun nước dập lửa.
Nếu để chủ nhân phát hiện, tất cả bọn họ đều tiêu đời.
Giữa bầu trời đen kịt lóe lên một ánh sáng đỏ cam, rồi rất nhanh trở về tĩnh lặng.
Tiểu Mộc đang đào gỗ hoè: “Nhổ lên nào, nhổ lên nào, cây thân yêu…”
Bùm!
Tiểu Kim từ dưới đất trồi lên, vẻ mặt lạnh lùng cực điểm: “Đây là gỗ hoè mà chủ nhân cần à?”
Tiểu Mộc giật mình: “Thì ra là các cậu, giúp một tay nào.”
Tiểu Thổ chống tay xuống đất: “Em đây.”
“Không cần.” Tiểu Kim bước đến bên cây hoè, bàn tay phủ lên lớp ánh sáng vàng nhạt.
Nhẹ nhàng nhấc một cái, cây hoè lớn cỡ miệng bát đổ xuống đất.
Tiểu Thổ vỗ tay: “Anh Kim, lợi hại quá!”
Tiểu Kim mặt không đổi sắc: “Bình thường thôi, không bằng khi xưa.”
Mất đi tất cả mỏ vàng, mất đi sức mạnh của niềm tin, sức lực của nó đã giảm đi rất nhiều.
Nếu không có chủ nhân, nó đã sớm tan biến rồi.