Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 346
Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:27:08
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Tế núp sau lưng các ông bà, ánh mắt xuyên qua đám đông, nhìn thẳng vào nụ cười rạng rỡ kia.
Em gái anh ta cũng đã khác đi, chưa bao giờ thấy cô ấy cười như thế.
Giang Tế trước đây không hiểu tại sao em gái lại kết hôn ở tuổi hai mươi, bây giờ anh ta đã hiểu.
Hai người họ tâm đầu ý hợp, chỉ cần một ánh mắt đã định trọn đời.
Người mà đã xác định ở bên cả đời, cưới sớm hay muộn cũng vậy thôi.
Giang Tế như trút được gánh nặng, thở phào một hơi dài.
Em gái sống hạnh phúc, anh ta cũng yên tâm.
Tô Tử Khôn vẫy tay loạn xạ: “Nghĩ gì thế? Có lên chào hỏi không? Tính theo vai vế, Phó Kinh Nghiêu phải gọi cậu là anh đấy, nghĩ thôi đã thấy buồn cười rồi.”
Giang Tế chậm rãi từng chữ: “Muốn bị đánh thì tự đi mà thử.”
Để Phó Kinh Nghiêu gọi anh ta là anh, còn đáng sợ hơn cả việc bị anh cả gọi một ngàn lần.
Tô Tử Khôn lắc đầu nguầy nguậy: “Phó tổng mà nổi giận thì chỉ có nước sang châu Phi đào mỏ! Nghe nói hắn có vệ sĩ là quán quân quyền anh, tôi đây cái thân gầy yếu này không chịu nổi đâu, không dám đâu.”
Giang Tế lại nhìn sang bên kia, giọng nói chậm rãi: “Chúng ta về làm việc thôi, sau này… không đến nữa.”
Tô Tử Khôn kinh ngạc: “Quan hệ giữa anh và đại sư Lâm vừa mới cải thiện một chút, mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt mà, sao lại không đến nữa?”
“Vì Phó Kinh Nghiêu, cậu chọn nhà họ Giang…” Anh ta hạ giọng: “Mà từ bỏ em gái mình.”
Giang Tế không nói gì, cúi đầu thật thấp.
Anh ta đã tìm kiếm bao năm, không thể nào từ bỏ em gái được.
Mỗi lần đến Thần Toán Đường ngoài để gặp cô, anh ta càng muốn bảo vệ cô hơn.
Trong mắt Giang Tế, em gái mãi mãi là cô bé ngày xưa cứ quấy đòi uống sữa.
Giờ đây, cô đã tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình, không còn cần đến sự bảo vệ của anh trai nữa.
Anh ta nên rời đi thôi.
Giang Tế mắt hơi đỏ, giọng nghẹn ngào: “Chúng ta đi thôi…”
Tô Tử Khôn lập tức hiểu: “Ê, đừng khóc mà, tôi tôn trọng ý của cậu. Đợi đại sư và chồng cô ấy đi rồi, chúng ta sẽ về nhà ăn cơm.”
Giang Tế gật đầu nhẹ, sắc mặt đầy u buồn.
Tô Tử Khôn đứng bên cạnh, thở dài.
Giang Tế khó khăn lắm mới tìm lại được em gái, quá trình nhận người thân lại diễn ra suôn sẻ.
Nhưng rồi vấn đề lại xuất hiện — chồng của cô hóa ra là Phó Kinh Nghiêu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ân oán giữa nhà họ Giang và nhà họ Phó kể ba ngày ba đêm cũng không hết, mà còn có nhà họ Tô nữa…
Tô Tử Khôn bỗng giật mình: “Chết thật! Phản diện lại chính là tôi.”
Nghe nói Phó Kinh Nghiêu xảo quyệt và gian trá, có đến hai trăm tám mươi mưu mẹo, khiến cả những kẻ sành sỏi trong công ty cũng phải cúi đầu nghe theo.
Cha anh ta đã lớn tuổi, chắc chắn không thể đấu lại người này.
Giờ mà ăn cắp con dấu của gia đình, đi bợ đỡ Phó tổng, liệu có còn kịp không?
Làm vậy, cha anh ta có khi đánh c.h.ế.t anh ta mất!
Tô Tử Khôn lo lắng, trừng mắt nhìn sang bên đó, cố tìm một cách trung hòa hơn.
Thấy hai người đang nắm tay nhau, ánh mắt thâm tình đối diện nhau.
Anh ta hiểu ra rồi, đại sư Lâm là điểm đột phá duy nhất, lấy lòng cô là điều quan trọng nhất.
Tô Tử Khôn âm thầm hạ quyết tâm, sau này sẽ thường xuyên đến làm quen.
Giang Tế không muốn tới, nhưng anh ta sẽ đến một mình.
Quả nhiên, đại sư Lâm đi đến đâu cũng được yêu quý, ngay cả Phó tổng cũng không ngoại lệ.
Các ông cụ bà cụ nhìn cô với ánh mắt sáng rực, rạo rực lạ thường.
Lâm Khê không quen khi bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, đã muốn rời đi từ sớm, liền vẫy tay.
“Các vị, nửa tháng nữa gặp lại.”
Các cụ lưu luyến tiễn cô đến cửa.
“Tạm biệt, đại sư, chúc cô chơi vui vẻ nhé.”
“Đại sư, thấy món gì ngon nhớ mang về cho chúng tôi chút nhé.”
“Đại sư không cần lo lắng, chúng tôi đều là người lớn cả rồi, sẽ tự tìm niềm vui mà, còn cô thì cứ tập trung đi hưởng tuần trăng mật thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-346.html.]
Tuần trăng mật ư?
Lâm Khê bước đi vài bước, nhìn nghiêng khuôn mặt hoàn hảo của Phó Kinh Nghiêu, nhẹ nhàng hỏi: “Lần này xem như tuần trăng mật phải không?”
Phó Kinh Nghiêu hơi khựng lại, liếc mắt nhìn cô: “Chưa phải, chúng ta vẫn chưa làm lễ cưới, chuyến đi sau lễ cưới mới là tuần trăng mật.”
“Còn chuyến đi lần này.” Anh nhếch môi cười, nụ cười hàm chứa nhiều ý vị: “Chỉ là đi thư giãn thôi.”
Bằng giác quan thứ sáu của một huyền thuật sư, Lâm Khê cảm thấy chuyến đi này chắc chắn không phải là một chuyến du lịch bình thường, trong lời anh có ẩn giấu điều gì đó.
Lâm Khê tò mò hỏi: “Đi đâu? Và đi với ai?”
Phó Kinh Nghiêu nhướng mày nhẹ: “Chỉ có hai chúng ta, còn đi đâu thì tạm thời giữ bí mật.”
Lần đầu tiên, anh không nói thật với cô.
Lâm Khê tò mò vô cùng, cô đưa tay véo cằm anh: “Có gì mà bí ẩn vậy?”
Người đàn ông mỉm cười không đáp, ánh mắt anh lóe lên tia sáng khác lạ.
Lâm Khê siết tay mạnh hơn một chút, nửa đùa nửa thật nói: “Phó Kinh Nghiêu, em đoán anh đang giấu em điều gì đấy?”
“Ui da, đau…” Người đàn ông khẽ hít vào, làm vẻ mặt ủy khuất.
Lâm Khê đành thả tay ra: “Không nói thì thôi.”
Phó Kinh Nghiêu vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, giọng trầm thấp và ấm áp.
“Đó là một bất ngờ, em sẽ biết sớm thôi, chỉ cần kiên nhẫn chờ một chút.”
Đôi môi ấm áp của anh chạm nhẹ vào sau tai cô, dần dần trượt tới trước, như thể muốn hôn xuống.
Toàn thân Lâm Khê cứng đờ, cô vội vàng thoát ra khỏi vòng tay anh.
“Giữa phố xá đông người, các cụ còn đang ở phía sau kìa.”
Phó Kinh Nghiêu lại nắm lấy tay cô, ngoan ngoãn đáp: “Ừ, về nhà, không để họ nhìn.”
Lâm Khê không cãi nổi: “Đi nhanh đi.”
Bên trong Thần Toán Đường, một đám người đang bám sát cửa, cố vươn cổ ra ngoài nhìn, biểu cảm đầy phấn khích.
“Chị cả, hôn chưa? Hôn chưa?”
“Ông chồng đại sư đứng che mất rồi, chỉ thấy bóng lưng thôi, không thấy rõ chi tiết, tiếc quá.”
“Ông chồng đại sư cố tình đứng chắn để không cho chúng ta thấy bảo bối của anh ta mà.”
“Cái này tôi hiểu lắm, gọi là kiểu chiếm hữu của tổng tài đấy. ‘Người phụ nữ của tôi chỉ có tôi được nhìn, người khác không được nhìn, tôi móc mắt hết!’”
Tô Tử Khôn cất cao giọng, diễn điệu bộ sinh động: “Ha ha, tôi diễn đạt chứ?”
Các cụ reo lên hưởng ứng: “Giỏi! Rất giỏi! Làm lại lần nữa đi.”
Tô Tử Khôn nghiêm mặt: “Dám làm tổn thương người phụ nữ của tôi, lôi hết xuống chôn cùng!”
“Thiếu gia lâu rồi chưa vui như vậy.”
“Nhưng có cần phải gọi tôi tới đây vào buổi tối không?”
Tô Tử Khôn vừa diễn ba vai, càng diễn càng say mê.
Kiểu văn phong tổng tài không bao giờ lỗi mốt, những tình tiết ngôn tình m.á.u chó cũng vậy.
Các cụ vỗ tay: “Chàng trai, khi đại sư vắng nhà chúng ta chỉ trông chờ vào cháu, có thời gian thì đến đây thường xuyên nhé, chúng ta có cả hạt dưa, đậu phộng, nước uống nữa, cháu kể chuyện cho chúng ta nghe.”
Tô Tử Khôn nở nụ cười rạng rỡ: “Lần tới nhất định tôi sẽ đến, còn về đại sư và chồng cô ấy… các bác biết bao nhiêu rồi?”
“Chồng đại sư không thường xuyên xuất hiện, nhưng mỗi lần về Thần Toán Đường thì tôi đều có mặt ở đây, ông ấy…”
Tô Tử Khôn nhận được những thông tin mới nhất, thì ra Phó tổng là một người đàn ông cuồng yêu.
Với mối quan hệ giữa anh ta và đại sư, thế này thì chắc chắn sẽ ổn thôi.
Giang Tế giục: “Đi mau.”
“Đến đây.” Tô Tử Khôn đi theo, báo cáo những thông tin đã thu thập được: “Ở nhà họ Phó, đại sư đứng đầu, sau này đến bợ đỡ nhiều vào, có ngày hết đường mới còn nơi nương tựa…”
Giang Tế liếc nhìn lại Thần Toán Đường một cái rồi chạy nhanh hơn.
…
Sau bữa tối, Lâm Khê nằm trên sofa lướt điện thoại: “Bao giờ chúng ta khởi hành?”
Phó Kinh Nghiêu bẹo nhẹ mũi cô: “Xem kìa, em nôn nóng thế, hai ngày nữa đi.”
“Em đâu có.” Lâm Khê ngồi dậy, hai tay ôm lấy vai anh: “Hai ngày thì hai ngày, cần chuẩn bị gì không?”
“Không cần, mọi thứ đã có anh lo.” Phó Kinh Nghiêu cúi xuống gần cô hơn, kéo cô vào lòng ngồi trên đùi anh: “Mệt rồi, lên lầu ngủ thôi.”