Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 343
Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:27:02
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bất kể mưa gió, Đoàn Dân kiên trì mỗi tối đều tới, tin rằng tình yêu có thể cảm hóa tất cả.
Kết quả là, anh ta đã mời được nữ đạo sĩ.
Đoàn Dân tức giận nói: “Bố mẹ đặt hôn sự, mai mối định tình. Tôi thật lòng muốn đón cưới anh, thế mà anh lại mời đạo sĩ tới đánh tôi, đồ vong ơn bội nghĩa!”
Ánh mắt Trang Nghị đã mất đi thần sắc, đến sức để chửi cũng không còn.
Anh ta chưa từng đồng ý, bố mẹ anh ta cũng chưa từng đồng ý!
Đơn phương ép buộc, chẳng khác gì bọn buôn người.
Đoàn Dân cười gian xảo: “Còn một chuyện nữa tôi muốn nói, mỗi tối tôi đều tự tay giúp anh thay áo cưới, từng lớp từng lớp cởi ra, rồi lại từng lớp từng lớp mặc vào.”
“Ồ, thân thể của anh… tôi đã ngắm kỹ cả thảy năm lần, năm lần đấy!”
Trang Nghị tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất: “Sự trong sạch của tôi, không còn nữa.”
Quý Hành hôm nay đã mở rộng tầm mắt, chỉ biết dùng một từ để đánh giá sự việc này.
“Đỉnh!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cậu ta lấy tay che lấy mông, lùi vào góc tường.
Thời buổi không còn yên bình nữa, không chỉ phải đề phòng người, mà còn phải đề phòng quỷ.
Các cô gái đi ra ngoài hãy bảo vệ mình.
Các chàng trai đi ra ngoài cũng phải bảo vệ bản thân nhé.
Đoàn Dân nhún vai: "Tôi dẫn đội người giấy đến rước dâu, không hề làm hại bất cứ ai."
Trang Nghị tức giận đáp: “Tôi không phải là người sao?!”
Sau chuyện này, đêm ngủ phải mặc quần sắt, tự bảo vệ mình cho chắc chắn.
Tên quỷ háo sắc này quá kinh khủng.
Trang Nghị trong lòng đầy ám ảnh: “Đại sư, mau thu phục hắn đi!”
Lâm Khê liếc nhìn cả hai, nói: “Không vội, còn một chuyện chưa rõ.”
Trang Nghị ngập ngừng hỏi: “Chuyện gì?”
Lâm Khê giải thích: “Muốn kết âm thân cần phải có bát tự của đối phương, chỉ cần đặt tờ giấy đỏ ghi bát tự của cả hai vào trong quan tài hoặc hũ tro cốt là có thể kết thành vợ chồng ma.”
Trang Nghị nghe xong liền hiểu ra: “Tôi căn bản không quen con quỷ này, hắn không thể nào biết bát tự của tôi được.”
“Chỉ có một khả năng, người thân bên cạnh đã tiết lộ bát tự của tôi.”
Lâm Khê quan sát anh ta, nhận xét: “Nhìn qua tướng mạo, môi không che răng, mép môi mỏng, dễ gặp tiểu nhân.”
“Thêm vào đó, hai bên Nhật Nguyệt Giác có lệch và tối tăm, cho thấy chuyện này có liên quan đến cha mẹ anh.”
Trang Nghị bàng hoàng: “Không thể nào! Bố tôi đã nằm liệt giường cả chục năm, đâu còn quan tâm gì nữa, còn mẹ tôi…”
Anh ta đứng c.h.ế.t trân, lặng im không nói gì.
Lâm Khê thản nhiên nói: “Chỉ có mấy người biết ngày sinh của cậu, nghĩ kỹ là sẽ đoán ra thôi.”
Trang Nghị siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay: “Mẹ và chị gái biết bát tự của tôi. Chắc chắn có sự hiểu lầm nào đó, tôi phải gọi điện làm rõ.”
Đoàn Dân đứng bên cạnh, cười mỉa mai: “Không cần gọi đâu, chắc chắn là mẹ và chị cậu đã cùng nhau bán cậu rồi. Nhà tôi bỏ ra hai trăm ngàn tiền mặt, khoản đó đủ để họ sống thoải mái cả một thời gian dài.”
“Thật đáng thương, thà theo tôi còn hơn.”
“Chỉ cần cậu kiếm sợi dây thừng treo cổ, xuống dưới làm vợ tôi, tôi đảm bảo sẽ chăm sóc cậu chu đáo, ăn ngon mặc đẹp.”
Trang Nghị hét lớn: “Cút đi!!”
Nhưng Đoàn Dân không cút, ngược lại càng tiến sát hơn: “Anh bạn nhỏ, tôi nói cho cậu biết, cha mẹ tôi đã đốt nhiều giấy tiền lắm, tôi có một căn biệt thự lớn dưới địa phủ, đất rộng bao la.”
“Theo tôi đi, không thiệt thòi đâu.”
Tiếng ồn bên tai khiến Trang Nghị bực bội, anh ta hỏi Lâm Khê: “Đại sư, có cách nào để tôi đích thân đánh hắn một trận không?”
Một thằng nhóc như hắn, còn chưa mọc hết lông, lảm nhảm mãi, đánh cho hắn một trận là biết điều ngay.
Lâm Khê rút ra một lá bùa vàng trống: “Hiện tại thì chưa có, nhưng sắp có rồi.”
Lần đầu gặp một yêu cầu quái đản như vậy, cô vẽ luôn một lá “bùa đánh quỷ” thô bạo.
Lá bùa tỏa ra ánh sáng đỏ đầy điềm xấu, nhìn qua đã thấy sợ.
Quý Hành hào hứng quảng cáo: “Đánh đến đâu thấm đến đó, đ.ấ.m bầm dập tra nam, chỉ cần 3999 là có ngay trải nghiệm đỉnh cao.”
“Lấy một lá, để đó tôi sẽ thanh toán!” Trang Nghị không hề do dự, chộp lấy lá bùa và lao thẳng vào hồn ma trong suốt kia.
Lúc này, Đoàn Dân bắt đầu sợ hãi, hắn theo bản năng bỏ chạy: “Đừng có đến đây, không thì tôi đánh lại đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-343.html.]
“Ai sợ ai chứ?!”
Nhờ bùa đánh quỷ phù trợ, Trang Nghị cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, nắm đ.ấ.m phát ra từng đợt sấm sét.
Anh ta dùng một tay giữ chặt vai Đoàn Dân, tay còn lại đ.ấ.m mạnh vào đầu hắn.
“Trời đất ơi!! Á á á~~”
Đoàn Dân như bị sét đánh, tứ chi bủn rủn.
Tiếp theo, hắn bị đánh cho tan tành.
“Anh bạn ơi, tôi sai rồi, tôi đầu hàng, sau này để cậu làm người ở trên, tôi ngoan ngoãn nằm dưới, tùy cậu… Auuuu!!”
“Còn dám nói bậy!”
“Ai da! Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, vợ bạo hành chồng có luật pháp không đây? Ai cứu tôi với?”
“Đau quá!!!”
Cuối cùng, Đoàn Dân bị đánh cho tan xác, đầu lăn đến góc tường, đùi văng ra ngoài cửa sổ, cánh tay không biết bay đâu mất.
Cả người chỉ còn lại cái n.g.ự.c gầy nhom.
Trang Nghị trút giận xong, ngồi phịch xuống đất thở dốc, nhìn đống hỗn độn của hồn ma, trong mắt thoáng qua tia sợ hãi.
“Đại sư, tôi g.i.ế.c hắn rồi, liệu có bị Hắc Bạch Vô Thường bắt về ngồi tù không?”
Lâm Khê nhặt cái đầu của Đoàn Dân lên: “Sức lực đó không g.i.ế.c được quỷ oán, hắn chỉ biến thành quỷ trắng thôi, thực chất vẫn còn sống.”
“Ê, nói tiếng gì đi.”
Đoàn Dân mở miệng: “Két.”
Lâm Khê hỏi: “Ngươi còn lời nào muốn nói không?”
“Có.”
Đoàn Dân cẩn trọng từng chữ: “Mẹ à, mẹ sai rồi, đàn ông mà ác lên thì hung bạo gấp trăm lần đàn bà. Sau này con không lấy vợ là nam nữa đâu.”
Lâm Khê: “……”
Cố chấp đòi lấy vợ, bị đánh một trận cũng không oan.
Cô lấy ra một lá bùa định thân dán lên đầu Đoàn Dân, rồi nhắn tin cho Khương Viện Viện.
Vụ án lần này khá phức tạp, liên quan đến cả người lẫn quỷ.
Lâm Khê cất điện thoại đi: “Còn không gọi điện à?”
“Tôi… tôi sao?”
Trang Nghị lúc này mới chợt nhận ra, tay run run bấm số quen thuộc.
Tút tút! Chuông đổ hai lần thì có người nhấc máy.
“A lô, Tiểu Dân, sáng sớm sao con lại gọi cho mẹ? Có chuyện gì sao?”
Từ khi tốt nghiệp đại học và đi làm, Trang Nghị hiếm khi chủ động gọi điện.
Mẹ và chị gái thường chỉ gọi vào cuối tuần để hỏi han cuộc sống của anh ta dạo này ra sao.
Lần này là lần đầu anh ta gọi về, nhưng mãi không cất tiếng, nhịp thở ngày càng nặng nề.
“A lô! A lô! Con trai, sao không nói gì thế, có chuyện gì cứ mạnh dạn nói ra. Mẹ không có gì giỏi giang, nhưng trồng lúa thì nuôi được các con.”
“Nếu ở ngoài gặp chuyện không vui, mua vé tàu về nhà, mẹ làm món mì đậu đũa con thích nhất cho ăn.”
Mẹ như vậy, không thể nào lại bán anh ta được, âm thân này chắc chắn có ẩn tình.
Trang Nghị lấy tay che miệng, giọng nghẹn ngào.
“Mẹ, mẹ có biết bát tự của con không?”
“Dĩ nhiên là biết, con là con của mẹ, sao mẹ lại có thể quên được.”
“Vậy… còn ai biết bát tự của con nữa?”
“Chị con, bố con, ừm… còn có bác hai của con. Ông ấy dạo này có chuyện lạ, mẹ đang định kể con nghe đây.”
Trang Nghị căng tai: “Mẹ, kể đi.”
“Nhà mình và nhà bác hai vốn không có qua lại gì, vậy mà nửa tháng trước ông ấy tự dưng mang vài thùng sữa đến thăm bố con, trên mặt còn nở nụ cười như thể không mất tiền vậy.”
“Người ta đã chìa mặt cười ra, mẹ giữ họ lại ăn trưa, rồi bác hai hỏi xin bát tự của chị con…”
Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng.
Trang Nghị sốt ruột vô cùng: “Mẹ, sao lại không nói nữa, chuyện này quan trọng lắm.”
“Khi đó mẹ thấy lạ, không đưa bát tự của chị con, nhưng bác hai cứ hỏi mãi, mẹ theo phản xạ lại đọc ra… bát tự của con.”