Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 342

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:27:00
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây là một lời nói dối, Quý Hành và Lâm Khê đều hiểu, đời làm công nào có ai không khổ.

Quý Hành an ủi: “Yên tâm, chị đại rất lợi hại.”

Trang Nghị ánh mắt kiên định: “Tôi tin đại sư, khi nào bắt đầu bắt ma?”

“Ngồi xuống.” Lâm Khê lấy ra một cây kim bạc: “Lấy chút m.á.u vẽ bùa.”

Trang Nghị không sợ: “Không sao, cứ lấy đi.”

Lâm Khê lấy bốn giọt máu, tụ linh khí nơi đầu ngón tay, vẽ bùa nhanh trên giấy vàng.

Lá bùa bay lên không trung, lóe sáng như những ngôi sao nhỏ.

Lâm Khê vỗ tay: “Tiếp theo, chờ thôi.”

Trang Nghị hỏi: “Chờ gì ở đây?”

Lâm Khê cười đáp: “Cô dâu dĩ nhiên phải ngồi trong phòng, đợi chú rể đến đón.”

Khóe miệng Trang Nghị giật giật.

Đại sư đôi khi cũng hài hước, nhưng trò đùa này thật không vui chút nào.

Ánh sáng trong phòng mờ ảo, tựa như sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi, mờ mịt không thể nhìn rõ.

Tiếng kèn đám ma vang lên từng hồi, lẫn với những âm thanh kỳ dị.

Vừa nghe thấy tiếng kèn, một đoàn ma quỷ ùn ùn kéo tới để rước dâu.

Xung quanh trải đầy giấy tiền vàng bạc dùng cho tang lễ, từng lớp chồng chất, phát ra ánh sáng xanh ma mị.

Không một chút không khí vui vẻ, thay vào đó là bầu không khí rùng rợn bao trùm khắp nơi.

Trang Nghị run rẩy, từng chút một nép gần Lâm Khê.

“Hu hu, đại sư cứu mạng!”

Tám con quỷ với hình dạng kỳ dị khiêng kiệu hoa, vặn vẹo lắc lư từng bước, miệng nở nụ cười giống hệt nhau.

Bà mai quỷ đội đóa hoa đỏ to tướng trên đầu, che miệng cười khúc khích: “Cô dâu ơi, hôm nay là đêm động phòng của cô với tân lang, mau lên kiệu nào.”

Trang Nghị chửi đổng: “Mẹ mày chứ!!”

Bà mai quỷ vẫn cười rạng rỡ: “Cô dâu đồng ý rồi, mau đưa đi trang điểm cho cẩn thận, nhanh lên nào~”

Một đám quỷ chen chúc lại gần, nở nụ cười giống hệt nhau, nhìn quái dị đến tột cùng.

Trang Nghị không dám mở mắt: “Đại sư, quỷ đến rồi!”

“Sợ gì, quỷ thật còn chưa xuất hiện kia kìa.” Lâm Khê khoanh tay, đứng xem chúng diễn trò.

“Chẳng ra Trung, chẳng ra Tây, người thiết kế đám cưới này chắc hẳn đầu óc có vấn đề.”

Trang Nghị: “...”

Không hổ danh là đại sư, đến lúc nguy cấp như thế này mà vẫn bình tĩnh, thậm chí còn có tâm trí để bàn về hình thức đám cưới.

Đám cưới này đúng là tệ hại, từ kiệu hoa đến áo cưới đều nhẹ bẫng như giấy, chẳng có chút cảm giác chân thật nào.

Trang Nghị vỗ vỗ đầu, cố gắng không bị chúng lôi kéo.

“Đại sư, bây giờ phải làm sao?”

Quý Hành trốn phía sau nói: “Yên tâm, chị đại có tính toán, ngồi xuống xem kịch đi.”

Trang Nghị thì căng thẳng không yên.

Anh ta là cô dâu, sao có thể yên tâm?

Nếu thật sự động phòng, hậu quả sẽ khôn lường.

Trang Nghị ôm chặt lấy m.ô.n.g mình, nhảy ra sau lưng Lâm Khê.

Bà mai quỷ hai mắt vô hồn, từng bước tiến lên: “Giờ lành đến rồi, mời cô dâu lên kiệu.”

Một đám quỷ lớn chen chúc lại, không phân biệt được ai là cô dâu.

Không cần phân biệt, cứ kéo tất cả lên là được.

“Lên kiệu! Lên kiệu!!”

Đám quỷ lặp lại một câu, tựa như đang thực hiện một chương trình được lập sẵn.

Quý Hành nghi ngờ: “Chị đại, mấy con quỷ này hơi lạ.”

“Vì chúng không phải quỷ thật.” Lâm Khê lấy ra một lá bùa gió lốc.

Trong chớp mắt, gió lốc cuồn cuộn nổi lên, đám quỷ không giữ nổi hình dạng người, hóa thành những tờ giấy trắng rơi lả tả xuống đất.

Quý Hành mở to mắt: “Quỷ bằng giấy.”

Lâm Khê bình thản nói: “Chính xác là quỷ dán bằng giấy.”

Ma quỷ thổi một chút âm khí vào giấy vàng, dùng giấy thế thân quỷ, tạo thành đoàn rước dâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-342.html.]

Mấy thứ này rất dễ vỡ, chỉ cần gió thổi là rách, chẳng thể gọi là người giấy.

Gió ngừng, toàn bộ đám quỷ đều biến mất, chỉ còn lại chiếc kiệu hoa đỏ chót, tua rua trên đỉnh kiệu đong đưa theo gió.

Trang Nghị mở mắt nhìn trộm: “Đại sư, quỷ có trong đó không?”

“Ừ.” Lâm Khê điềm nhiên bước tới: “Chỉ là oán quỷ, cũng có chút thực lực nhưng không đáng kể, các anh lại đây xem.”

Trang Nghị không còn cách nào khác, đành phải chậm rãi tiến gần kiệu hoa.

Quý Hành gan dạ hơn, đưa tay kéo một tua rua: “Thứ này đẹp đấy, tôi sẽ mua vài cái về tặng cho các vợ tôi.”

Trang Nghị nhìn anh ta bằng ánh mắt ngạc nhiên pha chút tò mò.

“Vợ… các vợ của anh?”

Cậu trai trẻ tuổi mà đã lắm tính đào hoa.

Quý Hành vội giải thích: “Là mấy món mô hình tôi sưu tập ấy, đừng nghĩ bậy, cảm ơn.”

Lúc này, kiệu hoa khẽ rung rinh, tua rua trong tay cậu talập tức bị rút về: “Thằng nhãi, không được đụng vào!”

Quý Hành bực mình chống nạnh hét lên: “Tôi cứ không buông đấy, chị đại, đập nó đi.”

Lâm Khê lạnh lùng: “Còn không mau cút ra ngoài!!”

Chiếc kiệu hoa rung mạnh hơn, nó bỏ lại tua rua lộng lẫy rồi quay đầu chạy trốn.

Lâm Khê nắm lấy một dải tua rua, giọng lạnh nhạt: “Phải bắt ta ra tay sao.”

Chiếc kiệu hoa sợ hãi, vội vàng lăn ra ngoài: “Tôi ra đây, xin đừng đánh người, à không, đánh quỷ.”

Hu hu, người phụ nữ bạo lực.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ nó nói đúng, phụ nữ đôi khi còn đáng sợ hơn đàn ông.

Một linh hồn trong suốt thu mình lại thành một quả cầu tròn trịa, chẳng nhìn rõ mặt mũi.

Lâm Khê ra lệnh: “Đứng thẳng lên, khai báo thành thật.”

Linh hồn trong suốt chống cự một chút, rồi ngoan ngoãn đứng dậy, khép chân, áp tay vào quần, đứng thẳng ngẩng đầu.

Quý Hành xoa cằm: “Mới qua đợt huấn luyện quân sự phải không, đứng nghiêm chuẩn thế.”

Linh hồn trong suốt khịt mũi: “Liên quan gì tới cậu.”

Phía sau vọng lại một tiếng ho khan, hắn lập tức cụp đuôi ngoan ngoãn khai báo: “Tôi tên là Đoàn Dân, giới tính nam, mới c.h.ế.t được ba tháng, đang đón cô dâu của mình…”

Trang Nghị hạ thấp giọng: “Mở to mắt ra mà nhìn kỹ, tôi là đàn ông.”

Đoàn Dân nhún vai: “Đàn ông thì đàn ông, hai người ở dưới địa phủ sống với nhau, đâu cần sinh con, nam hay nữ cũng thế cả thôi, tôi đều có thể chấp nhận.”

Trang Nghị suýt tức chết: “Đầu anh có vấn đề à!!”

Đoàn Dân cười nham hiểm, hai tay tạo thành hình trái tim: “Tôi đúng là có bệnh, mắc phải căn bệnh tương tư vì muốn gặp anh, yêu anh đó.”

Trang Nghị không chịu nổi: “Khốn kiếp, chúng ta quen nhau à? Tôi rốt cuộc đã phạm tội gì mà ông trời trừng phạt tôi thế này.”

Đoàn Dân ôm ngực, làm vẻ đau khổ: “Thì ra tình yêu của tôi lại không đáng một xu, anh làm trái tim tôi đau đớn quá.”

Bên cạnh, Lâm Khê và Quý Hành há hốc mồm kinh ngạc.

Đoàn Dân vừa nhát gan vừa táo bạo, rõ ràng sợ c.h.ế.t nhưng vẫn to gan bày tỏ tình cảm.

Đây là thứ gọi là chân ái sao?

Trang Nghị hoàn toàn phát điên, ra sức đập vào kiệu hoa: “Yêu cái đầu mày! Tao muốn đập c.h.ế.t mày!”

Đoàn Dân đứng bên cất giọng hát: “Tôi yêu em bước đi một mình trong ngõ tối, yêu em… mau hát tiếp đi.”

Trang Nghị hét lên: “A a! Câm miệng!!”

Lâm Khê ngắt lời cuộc cãi vã giữa người và quỷ: “Đoàn Dân đúng không, tại sao anh lại quấy rối người thường?”

Đoàn Dân ra vẻ vô tội: “Anh ta không phải người thường, anh ta là vợ chưa cưới của tôi.”

Rằm tháng Bảy quỷ môn mở ra, hắn nhàn nhã trở về nhà.

“Tiểu Dân à, con c.h.ế.t trẻ, một mình dưới âm phủ đơn côi lẻ bóng, bố mẹ đã chọn sẵn một người vợ cho con, sau này hai đứa chăm sóc lẫn nhau.”

Nghe vậy, Đoàn Dân vội vã đến đón cô dâu.

Hắn ta háo hức xoa tay: “Vợ yêu ơi, chồng tới rồi, đừng sợ nhé.”

Được bố mẹ dạy phải có lễ phép, Đoàn Dân đứng ngoài cửa gõ cửa nửa tiếng đồng hồ.

Cuối cùng cửa cũng mở, hắn giật mình hoảng hốt: “Vợ của tôi trông thật độc đáo, tóc ngắn, lông chân dài, n.g.ự.c nhỏ m.ô.n.g to, nhìn… có cảm giác an toàn.”

Hắn ngỡ ngàng một chút rồi chấp nhận người vợ không giống ai này.

“Cảm ơn bố mẹ đã chọn cho con một người vợ, con rất hài lòng.”

Đám cưới phải có nghi thức, dưới âm phủ không có thân thích, Đoàn Dân dùng tiền giấy biến thành một đội rước dâu, mỗi tối đến gõ trống thổi kèn rước cô dâu.

Cô dâu phản kháng dữ dội, đánh đ.ấ.m hắn không chút nương tay.

Không sao cả, đánh là yêu, mắng là thương, không đánh không mắng là không yêu, yêu càng sâu đánh càng mạnh.

Ôi trời ơi, anh ấy yêu tôi lắm.

Loading...