Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 340
Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:26:56
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai cậu chủ nhỏ đều là những đứa trẻ không biết lo nghĩ, khiến anh ta phải gánh chịu cơn thịnh nộ của Giang tổng.
Cứu tôi với, trợ lý Hứa!
Hứa Ngôn Thừa khẽ ho một tiếng: "Anh đi đi, việc còn lại để tôi xử lý."
Thuộc hạ như trút được gánh nặng, nhanh chóng rời đi, thầm cảm ơn trợ lý Hứa đã cứu mình một mạng.
Sắc mặt Giang Đình vẫn lãnh đạm, không đoán được vui buồn.
Hứa Ngôn Thừa từ nhỏ đã theo bên Giang tổng, rất hiểu sự thay đổi trong cảm xúc của anh ta.
Càng tỏ ra bình tĩnh lại càng giận dữ, càng lạnh lùng lại càng đau lòng.
Hứa Ngôn Thừa lên tiếng: "Giang tổng, anh đừng tức giận, tôi sẽ cử người bắt nhị thiếu gia và tam thiếu gia về."
"Tôi có gì phải giận?" Giang Đình nhìn xa xăm qua cửa sổ, ánh mắt thoáng sáng lên, lộ ra vẻ phức tạp khó diễn tả.
Hồi lâu, anh ta cười khẽ, như đang tự giễu.
Hứa Ngôn Thừa căng thẳng mở lời: "Có cần bắt người không?"
"Không cần." Giang Đình ngồi thẳng lại, lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có.
Hứa Ngôn Thừa tiếp tục hỏi: "Có cần điều tra Thần Toán Đường và vị đại sư kỳ lạ đó không?"
"Không cần." Giang Đình không chút biểu cảm, lạnh giọng ra lệnh: "Đi qua phố đồ cổ, về công ty."
"Dạ, Giang tổng." Hứa Ngôn Thừa gõ lên tấm ngăn, dặn dò tài xế lái xe.
Vượt qua phố đồ cổ rất nhanh sẽ tới công ty, nhưng không hiểu sao lại phải đi đường vòng?
Lệnh của Giang tổng, cứ thi hành là được.
…
Thần Toán Đường.
Tô Tử Khôn kéo Giang Tế ngồi giữa các ông bà cụ lớn tuổi.
"Ồ, lại là hai cậu đấy à."
Tô Tử Khôn quay đầu: "Chào bà ạ."
"Chào cháu," Bác gái Hà mỉm cười, lấy ra hai ly trà lạnh. "Trời nóng lắm, uống chút nước đi, trà nhà tự nấu đấy."
Không nhận thì là không tôn trọng người lớn, mà nhận thì phải tháo khẩu trang xuống. Bà ấy cố ý xem xem hai người trẻ đeo khẩu trang này định làm trò gì.
Tô Tử Khôn ngớ ra một giây, rồi nhận lấy bằng hai tay: "Cảm ơn bà ạ, cháu cũng đang khát, uống một hơi hai ly cũng không thành vấn đề."
Bác gái này ngồi ngay vị trí trung tâm, bên cạnh còn để trống hai chỗ, rõ ràng không phải người thường. Tô Tử Khôn đoán bà là “đầu tàu” của các bà cụ. Về sau anh ta còn thường xuyên đến Thần Toán Đường, kết thân với bà chắc chắn là không sai, nhưng lại không thể để lộ Giang Tế. Thế là Tô Tử Khôn nghĩ ra cách dung hòa, quyết định tự mình uống cả hai ly trà đen đen này.
Bác gái Hà vẫn mỉm cười: "Cháu thích là được rồi, cứ uống đi, đừng khách sáo với bà."
Tô Tử Khôn cố nặn ra một nụ cười, đưa tay kéo khẩu trang xuống. Các ông bà cụ đồng loạt nhìn anh ta, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Dưới lớp khẩu trang của anh ta vẫn là một chiếc khẩu trang khác, với hai lỗ khoét lộ ra mũi và miệng, nhìn rất buồn cười, chẳng khác nào kẻ trộm chó.
Tô Tử Khôn tinh nghịch lè lưỡi: "He he, bất ngờ không? Ngạc nhiên không?"
Hành động kỳ quặc của anh ta khiến các ông bà cụ xung quanh bật cười.
"Ha ha, cậu này thú vị thật đấy, lần sau nhất định phải đến nữa nhé, thấy cháu là bà con vui cả ngày."
"Nhất định rồi ạ." Tô Tử Khôn đứng dậy cúi chào: "Các bác các ông bà, lần sau cháu sẽ mang đặc sản tới biếu mọi người."
"Còn bây giờ, cháu xin cạn hai ly này, để chúc mừng ngày mọi người gặp gỡ nhau."
Anh ta cầm ly trà lạnh lên, uống một hơi cạn sạch.
Hai từ: khó uống!
Ba từ: rất khó uống!
Dù uống đến nghẹn, nhưng Tô Tử Khôn không thay đổi sắc mặt, uống hết sạch không để sót một giọt nào.
"Chúc mọi người mạnh khỏe, vạn sự như ý, ngày nào cũng vui vẻ!"
"Chúc thầy đại sư làm ăn phát đạt, gia đình sum vầy, vợ chồng hạnh phúc!"
Các ông bà cụ vỗ tay: "Cậu nói hay lắm, rất đáng khen."
Bốp bốp bốp!
Bác gái Hà thực sự bất ngờ, trên đời làm gì có ai mặt dày cỡ này chứ? Cậu chàng khôn khéo quá, cứ như đã tính trước hết cả. Lần thứ hai chạm trán, bà ấy lại thua, lần này là thua hẳn.
Dựa vào tài ăn nói dẻo mồm, Tô Tử Khôn đã thành công chiếm được cảm tình của các ông bà cụ.
Anh ta đưa ngón trỏ lên miệng: “Suỵt… yên lặng nào, đại sư sắp bắt đầu xem bói rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-340.html.]
Quý Hành nhìn anh ta đầy oán hận: “Anh Khôn, anh lại cướp mất lời của em rồi.”
“Xin lỗi nhé, lần sau anh sẽ chú ý.” Tô Tử Khôn ngồi xuống, im lặng không nói gì thêm. Đến đây là đủ rồi, nói thêm sẽ thành tranh mất phần của người khác. Tiếp theo, anh ta quyết định làm một “cỗ máy hóng chuyện” vô cảm.
Quý Hành lấy điện thoại ra: “Chị đại, có gọi tên không?”
Lâm Khê đáp nhẹ: “Hôm nay xem hai mươi quẻ, có liên quan đến nguy hiểm đến tính mạng thì sắp xếp trước.”
Quý Hành gật đầu: “Vâng, em sẽ sắp xếp ngay.”
Lâm Khê bổ sung: “Mấy việc nhỏ không cần nhận, tôi không xem hết nổi.”
“Không vấn đề gì, gần đây cũng ít nhận vụ lặt vặt rồi.” Quý Hành lờ mờ cảm thấy chị đại có việc quan trọng, chắc lại là chuyện cứu thế giới.
Tiền Phú Quý nằm trên ghế nghỉ, run run nói: “Đại sư, tôi, tôi cũng hiểu rồi.”
Lâm Khê ném cho ông ta một viên kẹo: “Ăn chút đi.”
“Cảm ơn đại sư.” Tiền Phú Quý cắn viên kẹo trái cây, miệng thoáng ngọt, thấy dễ chịu hơn hẳn.
Một lát sau, Quý Hành xếp xong danh sách những người xem bói hôm nay: “Chị đại, người này chắc chắn sắp c.h.ế.t rồi, tuyệt đối nguy hiểm.”
Lâm Khê: “Gọi đi.”
Quý Hành lớn tiếng gọi: “Trang Nghị, tới lượt anh, mau ra đây nào.”
“Có đây, tới ngay đây.”
Một người đàn ông trẻ tuổi giơ tay, trông khoảng hai mươi hai, vùng dưới mắt đen sạm, nhìn qua đã thấy như sắp không còn sống được bao lâu.
Anh ta ôm n.g.ự.c ho khan: “Khụ khụ khụ, đại sư, cứu tôi với, cứu tôi…”
Lâm Khê ngắt lời, lấy một lá bùa Tịnh Âm đập thẳng lên trán anh ta.
“Thời gian không có nhiều, nói thẳng vào vấn đề.”
Trang Nghị vẫn giữ nguyên tư thế như ban nãy, không dám cử động, đầu dán lá bùa vàng, một tay ôm ngực, tay kia buông thõng, trông chẳng khác gì một xác chết.
“Đại sư, chuyện là thế này…”
Anh ta không nhớ rõ là từ khi nào, nhưng thường xuyên nghe thấy có người gõ cửa bên ngoài vào buổi tối.
Cộc cộc cộc cộc!
Âm thanh từng tiếng gõ vang lên như ở ngay bên tai, khiến Trang Nghị đang mơ màng phải bừng tỉnh, cơn tức giận trong lòng cũng bốc lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Nửa đêm nửa hôm, đứa nào không ngủ đi mà gõ cửa nhà mình thế?!”
Anh ta quyết định không bận tâm, tiếp tục ngủ. Nhưng tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, cả căn phòng đều rung lên.
Trang Nghị không chịu nổi, bật dậy lao ra cửa: “Ai đấy? Không cho người ta ngủ à?! Biến đi!”
Cộc! Cộc! Cộc! Cộc—!!
Mỗi tiếng gõ lại càng thêm quái dị.
Trang Nghị thấy lạnh cả người: “Kỳ lạ thật, dự báo thời tiết nói hôm nay 30 độ, sao tự dưng lại thấy lạnh thế này?!”
Anh ta xoa cánh tay, tiếng gõ cửa vẫn vang lên không ngừng.
Trang Nghị nhìn qua mắt mèo ra ngoài, chỉ thấy một màu đen kịt, không có bóng người nào.
Hay là bọn trẻ con chơi xỏ?
Ra ngoài xem hay là vào ngủ tiếp?
Tiếng gõ cửa nhức tai khiến đầu óc anh ta đau nhói, lòng trào lên cơn giận không rõ từ đâu, hét vào cánh cửa.
"Đồ trẻ ranh, làm ồn mẹ mày ấy!"
Đàn ông sợ gì chứ? Không tiền, không sắc.
Trang Nghị mở cửa: “Ai đấy? Ra đây!”
Bên ngoài chẳng có một ai, xung quanh im phăng phắc, như thể tiếng gõ cửa vừa rồi chỉ là ảo giác.
Cơn lạnh thấu xương len lỏi vào trong, khiến Trang Nghị rùng mình, vừa định quay lại nhà thì bất ngờ va phải một bộ áo cưới.
Đỏ tươi như máu, thêu kín hoa văn bằng chỉ vàng, trông không đẹp đẽ gì, mà ngược lại cực kỳ nặng nề, u ám.
Giữa đêm khuya, một bộ áo cưới đỏ m.á.u bay lượn lờ trước mặt, khiến Trang Nghị hồn bay phách lạc.
“Ôi mẹ ơi! Ôi trời trời trời!!”
Anh ta vừa cử động, bộ áo cưới cũng lắc lư theo.
Những viên ngọc đỏ tươi phát ra tiếng kêu lách cách, còn đáng sợ hơn cả tiếng gõ cửa.