Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 337

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:26:49
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Kinh Nghiêu đã quen với cách xưng hô này, nét mặt bình thản gật đầu: “Mọi người ngồi xuống đi.”

“Cảm ơn bảo bối.”

Bốn tiểu nhân giấy phân công nhau làm việc, Tiểu Hỏa tháo túi đóng gói, Tiểu Thủy mở hộp cơm, Tiểu Thổ bày đĩa, Tiểu Kim phụ trách chỉ đạo.

Bao ngày qua mới được cùng nhau ăn một bữa, các tiểu nhân giấy vui vẻ hẳn.

“Chủ nhân và bảo bối, bọn em đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Lâm Khê cầm đũa: “Ăn cơm nào.”

Tiểu Kim, Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ đều cúi đầu ăn ngon lành, mùi thức ăn thơm ngào ngạt bay vào chuỗi vòng tay, chui thẳng vào dạ dày Tiểu Mộc.

Tiểu Mộc chảy nước miếng ròng ròng: “Chủ nhân, dù sao cũng cho em ăn một chút đi, không được ngược đãi tiểu tinh linh mà.”

Nó vốn lớn lên nhờ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, không cần ăn thức ăn của con người.

Nhưng thức ăn của loài người quá ngon, đã ăn thử một lần thì không thể nào quên được.

Tiểu Mộc đập vào song sắt, rơi giọt lệ sau cửa sổ: “Chủ nhân, chủ nhân…”

Bốn tiểu tinh linh nhìn nhau một lúc, rồi chạy đến bên Lâm Khê, mỗi đứa túm lấy một góc áo.

“Chủ nhân, tha cho Tiểu Mộc một lần đi.”

Lâm Khê bị vây quanh, tai ù cả lên.

Phó Kinh Nghiêu nhẹ nhàng nói: “Món ăn cũng nhiều, cứ thả Tiểu Mộc ra ăn chung trước, được không?”

Lâm Khê nắm lấy Tiểu Mộc từ trong phòng giam nhỏ, cảnh cáo: “Vì bảo bối xin cho ngươi, lần này ta tha. Sau này không được gây chuyện nữa.”

Tiểu Mộc giơ tay thề: “Vâng ạ.”

Quả không hổ là bảo bối của chủ nhân, vừa mở miệng, chủ nhân đã lập tức đồng ý.

Hồi trước nó từng bị nhốt trong phòng giam đến hai tháng.

Lâm Khê thản nhiên: “Ăn cơm đi.”

Năm tiểu tinh linh ngồi ngay ngắn, mỗi đứa một tư thế ăn cơm khác nhau.

Tiểu Kim ngồi thẳng tắp.

Tiểu Mộc ôm bát ăn ngấu nghiến.

Tiểu Thủy nhai chậm rãi.

Tiểu Hỏa vừa ăn vừa rung đùi.

Tiểu Thổ ăn từng miếng lớn.

Ăn xong bữa, Lâm Khê nằm trên ghế nghỉ mát, tận hưởng làn gió mát mẻ.

Phó Kinh Nghiêu ngồi bên cạnh cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Năm tiểu tinh linh đang nô đùa trong sân.

Tiểu Thổ đảo mắt xung quanh, nói: “Chủ nhân ơi, rau quả không ra trái nữa, một số lá còn vàng héo rồi.”

Tiểu Mộc bảo: “Thu đến rồi mà, cà tím, ớt và các loại khác đều đã qua mùa, đó là chuyện bình thường.”

Tiểu Thổ nhặt lên một chiếc lá úa vàng, băn khoăn hỏi: “Vàng úa trông chẳng đẹp chút nào, chủ nhân phải làm sao đây?”

Lâm Khê ra lệnh: “Nhổ hết đi, chúng ta sẽ trồng loại khác.”

Tiểu Mộc lập tức hào hứng hẳn lên, hỏi: “Chủ nhân, trồng gì ạ?”

Lâm Khê thoải mái đáp: “Tùy các ngươi.”

Tiểu Mộc đưa tay gãi cằm: “Em muốn trồng cúc xanh, đợi đến lúc hoa nở thành từng đám, chắc chắn sẽ rất đẹp.”

Tiểu Thổ giơ tay: “Chủ nhân, em muốn trồng hoa hướng dương.”

Tiểu Thủy bảo: “Em sẽ trồng sao xanh.”

Tiểu Hỏa: “Đã trồng thì phải trồng quốc hoa, hoa mẫu đơn đỏ ấy.”

Tiểu Kim nhìn trái, nhìn phải, rồi quyết định theo mọi người: “Vậy em sẽ trồng hoa trắng.”

Lâm Khê ngáp dài: “Được hết, mỗi đứa một khoảnh đất, muốn làm gì thì làm, ngày mai sẽ mua hạt giống.”

Phó Kinh Nghiêu ngước mắt lên, khóe môi nở nụ cười: “Để anh cho người gửi đến ngay bây giờ, các loại hạt giống, mọi người tự chọn.”

Tiểu Mộc phấn khích vô cùng: “Cảm ơn bảo bối của chủ nhân!”

Từ xưa đến nay, hoa màu xanh lục là hiếm nhất và cũng khó trồng nhất.

Vì là tinh linh hệ Mộc, nên nó chắc chắn không thành vấn đề.

Đợi đến khi hoa nở rộ, khu vườn của nó sẽ trở thành phong cảnh đẹp nhất nơi đây, chủ nhân sẽ biết ai là tinh linh hữu dụng nhất.

Tiểu Mộc ra lệnh: “Trước hết nhổ hết các loại cây cũ, sau đó xới đất lên cho tơi xốp nào.”

“Dạ vâng.”

Năm tiểu tinh linh đồng loạt bắt tay vào việc, mỗi đứa sử dụng năng lực khác nhau.

Tiểu Kim phát sáng rực rỡ, hóa thành vô số lưỡi hái, chặt gãy thân cây ngô.

Tiểu Thổ chống tay xuống đất, niệm chú: “Sức mạnh Sơn Thần, đảo lộn trời đất! Ma mi ma mi hống!!”

Mặt đất rung chuyển liên hồi, lớp đất tự động lật lên, để lộ rễ cỏ dại chi chít.

“Đến lượt ta.” Tiểu Hỏa hít sâu một hơi, phun ra một luồng lửa lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-337.html.]

“Sức mạnh Hỏa Thần, lửa thiêu ngút trời!”

Ngọn lửa hừng hực lan khắp nơi, khói đặc bốc lên tứ phía, người ngoài nhìn vào sẽ tưởng biệt thự đang cháy.

Lâm Khê khẽ ho vài tiếng: “Tiểu Hỏa, không được tùy tiện phóng hỏa.”

“Tiểu Thủy, đừng có đứng đó xem, mau lên nào.”

“Chủ nhân, em tới đây.”

Tiểu Thủy nghiêm nét mặt, xòe mười ngón tay, dệt thành một màn nước.

“Chỉ là ngọn lửa nhỏ thôi, sẽ dập tắt ngay.”

“Sức mạnh Thủy Tiên, sóng trắng dâng trào!”

Lập tức, ngọn lửa tắt ngấm, khói bụi tan đi.

Tiểu Thủy ngẩng cao đầu tự hào: “Tiểu Hỏa, lần này là Thủy Tiên cứu ngươi đấy, không mau cảm ơn ta đi.”

Tiểu Hỏa không phục: “Ta có thể kiểm soát kích thước và hướng lửa, chẳng cần ngươi giúp.”

Tiểu Thủy hừ hai tiếng: “Dù sao bản tiên cũng mạnh hơn ngươi.”

Tiểu Hỏa đáp trả: “Giỏi thì đánh nhau đi.”

“Đánh thì đánh, ai sợ ai chứ?”

Thấy hai người sắp đánh nhau, Tiểu Kim như thường lệ nhảy vào can ngăn: “Các ngươi đừng cãi nhau nữa.”

Nhưng Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa không chịu ngừng tay, một đứa phun nước, một đứa phun lửa.

Tiểu Kim bị kẹt ở giữa, nước lửa bao vây tứ phía.

Tiểu Thổ lo lắng kêu lên: “Anh Kim, tránh ra mau!”

Đang định lao tới, thì Tiểu Mộc kéo tay nó lại: “Chuyện nhỏ thôi, anh Kim xử lý được, xui xẻo chỉ là Tiểu Thủy với Tiểu Hỏa thôi.”

Anh Kim là đại ca, đương nhiên là vì nó mạnh.

Nước và lửa cùng lúc bay về phía Tiểu Kim, nó không chút sợ hãi, một tay chụp lấy lửa, một tay chụp lấy nước, lạnh lùng buông năm chữ.

“Sức mạnh Kim, phản đòn.”

Nước và lửa lập tức quay ngược, bay thẳng về phía hai tiểu tinh linh.

Tiểu Thủy biến thành con cá sũng nước.

Tiểu Hỏa trở thành khúc than đen thui.

Người giấy mà chủ nhân cắt ra tuy chống được nước lửa thông thường, nhưng không thể chống lại pháp thuật của chính mình.

Thật cay đắng! Bộ đồ xinh đẹp tan tành rồi.

Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa lếch thếch bước đến trước mặt Lâm Khê, đồng thanh xin lỗi: “Chủ nhân, chúng em xin lỗi, chúng em không cố ý, xin hãy sửa lại quần áo cho chúng em.”

Lâm Khê liếc mắt nhìn họ: “Ta mệt rồi, tối nay cứ để vậy đi, mai tính.”

Ý của chủ nhân là phạt cho hai đứa phải chịu đựng cả đêm.

Tiểu Thủy kéo lê bộ đồ ướt sũng, ngồi xổm một góc tưới nước cho đất.

Tiểu Hỏa đội một mái tóc xù to tướng, ngoan ngoãn đốt nốt mấy cây ngô còn lại.

Đinh đoong!!

Chuông cửa vang lên, một túi hạt giống to được đưa vào.

Đất đã được làm mới, việc còn lại là của Tiểu Mộc. Nó mọc ra mười sáu cánh tay, tung hạt giống lên trời.

Tiểu Thổ nhắc nhở: “Đừng để trộn lẫn hạt giống, cùng màu mọc chung mới đẹp.”

“Yên tâm, ta không bao giờ trộn hạt giống, chỉ cần ngửi là biết hoa sẽ nở màu gì, mọi thứ sẽ đúng theo yêu cầu của các ngươi.”

Động tác của Tiểu Mộc trông có vẻ tùy tiện, thực chất rất tự nhiên.

Với sức mạnh của linh khí hệ Mộc, hạt giống xấu cũng có thể nở hoa.

Túi hạt nhanh chóng cạn dần, Tiểu Mộc giơ mười sáu cánh tay, lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng xanh lục.

“Sức mạnh Mộc Linh, xuân về hoa nở.”

“Xong rồi, gieo hoa nào!”

Mầm non chầm chậm nhú khỏi đất, mở ra hai lá non xanh mơn mởn, tắm mình trong ánh trăng.

Tiểu Thổ tò mò ngắm nghía: “Mọc nhanh ghê.”

Tiểu Mộc ngẩng cao đầu: “Có linh lực của ta hỗ trợ, chẳng cần mùa hay giống gì, tầm nửa tháng là nở thôi, đến lúc đó nhà ta sẽ có một rừng hoa.”

“Ta giỏi chứ?”

Tiểu Thổ gật đầu: “Ừ, giỏi.”

Tiểu Mộc chạy về phía lều nghỉ để báo công: “Chủ nhân, Tiểu Mộc rất hữu dụng, đừng nhốt em vào phòng tối nha.”

Lâm Khê bình thản nói: “Được, tha cho ngươi lần này.”

Tiểu Mộc vui mừng vỗ tay: “Em nhất định sẽ chăm sóc cả khu vườn hết lòng, chủ nhân và bảo bối của chủ nhân cứ đợi mà chiêm ngưỡng.”

“Còn chúng em nữa.” Tiểu Kim, Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ ùa tới: “Chủ nhân, chúng em cũng rất giỏi.”

Lâm Khê khen một lượt: “Được, được, các ngươi đều giỏi.”

Năm tiểu tinh linh quay lại hỏi: “Bảo bối của chủ nhân thấy chúng em giỏi không?”

Loading...