Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 335

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:26:45
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xung quanh là đầy rẫy thi thể, chỉ còn lại những bức tường đổ nát.

Nhuyễn Nhuyễn dù rất sợ hãi, nhưng vẫn dũng cảm tiến lên từng bước.

Trên n.g.ự.c tướng quân cắm một mũi tên lông dài, m.á.u chảy đỏ cả lớp tuyết trắng xung quanh.

Nhuyễn Nhuyễn lao tới, nước mắt lăn dài: “Hức hức hức…”

Kỳ tướng quân không tin vào mắt mình: “Nhuyễn Nhuyễn, ngươi đến rồi!”

Trong lúc cấp bách, Nhuyễn Nhuyễn đã học được cách nói tiếng người, câu đầu tiên chính là: “Tướng quân! Tướng quân!!”

Kỳ tướng quân ngẩn ra một lúc: “Ta sắp c.h.ế.t rồi, chắc là hoa mắt nên mới thấy Nhuyễn Nhuyễn biết nói.”

“Không phải ảo giác đâu.” Nhuyễn Nhuyễn vừa khóc nấc vừa nói: “Ta là thỏ tinh, có thể chữa lành cho ngài, nhất định có thể, tướng quân đừng chết.”

“Đừng… đừng phí sức…”

Kỳ tướng quân ho ra một ngụm m.á.u lớn, giọng y càng lúc càng yếu ớt.

Nhuyễn Nhuyễn gỡ vạt áo n.g.ự.c của y: “Tướng quân đừng bỏ lại Nhuyễn Nhuyễn.”

Xa xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, bầu không khí tràn ngập vẻ bi thương.

Kỳ tướng quân dồn hết sức lực, đẩy con thỏ trên người mình ra, từng chữ như hòa cùng máu.

“Mau chạy! Nhuyễn Nhuyễn mau chạy đi!!”

Lính địch bao vây thành nhiều vòng.

“Con thỏ béo này ở đâu ra?”

“Nghe nói Kỳ tướng quân rất yêu một con thỏ, ngủ cũng mang theo, chắc là con này rồi.”

“Thì cho nó c.h.ế.t cùng đi, có bạn trên đường xuống hoàng tuyền!”

Vô số đao kiếm chĩa vào Nhuyễn Nhuyễn, nhưng nó không chút sợ hãi, muốn phá vòng vây để quay về bên tướng quân.

Trời đầy mây đen, bỗng nhiên giáng xuống chín tia sét lớn.

Mọi người đều ngạc nhiên, trong khoảnh khắc bị ánh sét bao trùm.

Ánh chớp tan biến, số t.h.i t.h.ể trên tuyết nhiều thêm, duy nhất còn sống chỉ là Thỏ con.

Nó đã vượt qua lôi kiếp, hóa thành một thiếu nữ.

“Tướng quân, Nhuyễn Nhuyễn đến rồi.”

Nhuyễn Nhuyễn mở to mắt, ngồi bệt xuống đất.

Giữa màu tuyết trắng xóa, chỉ còn lại t.h.i t.h.ể lạnh lẽo của tướng quân.

Y đã c.h.ế.t rồi, sẽ không còn ai gọi nó là Nhuyễn Nhuyễn nữa.

Nhuyễn Nhuyễn vừa khóc vừa thề: “Tướng quân, dù có đi đến chân trời góc bể, ta nhất định sẽ tìm được ngài, nhất định!!”

Đông qua xuân đến, hè đi thu lại, không biết đã trải qua bao nhiêu ngày đêm.

Bạch Nhuyễn Nhuyễn chạy khắp từ Nam chí Bắc, cuối cùng cũng tìm được một chút khí tức của Tướng quân.

Dáng vẻ của người ấy tuy đã thay đổi, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, nó liền nhận ra ngay.

Người đàn ông tóc húi cua với cánh tay xăm kín ấy chính là kiếp sau của Tướng quân.

Bạch Nhuyễn Nhuyễn động động cái đầu thỏ thông minh, bày ra một sự cố bất ngờ để hai người tình cờ gặp lại nhau.

Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, nó thành công vào ở trong nhà Tướng quân… không, phải gọi là ân công mới đúng.

Nơi này có rất nhiều thú cưng, Ngũ Thải, Quýt Quýt… nhờ thế nó trở thành chị đại.

Mỗi ngày đều chỉ huy các đàn em dọn dẹp vệ sinh, giặt giũ nấu nướng, sắp xếp quần áo.

Ngũ Thải bắt sâu, Quýt Quýt lau nhà, còn nó thì gấp quần áo.

Ân công lúc nào cũng mang trên người đầy vết thương trở về, rốt cuộc bên ngoài anh ta làm chuyện xấu gì vậy?

Đêm đến, Bạch Nhuyễn Nhuyễn lén lút trốn vào phòng anh ta, từng chút một chữa trị vết thương cho anh ta.

Nó rất muốn nói: “Đừng có lang thang bên ngoài nữa, sau này Nhuyễn Nhuyễn sẽ nuôi anh mà.”

Kết quả là bị phát hiện thân phận thật, haizz…

Bạch Nhuyễn Nhuyễn đưa đôi chân trước ra ôm chặt lấy chân của Kỳ Văn Dã: “Em sẽ không bao giờ nhận nhầm người, anh chính là Tướng quân của em.”

Kỳ Văn Dã sững sờ, đầu óc như rối tung lên.

Trần Chiêu thậm chí có chút cảm động, cố kiềm lại lệ trong mắt, đập mạnh vào vai anh ta: “Ngẩn ra làm gì? Con thỏ nhỏ đã tìm cậu suốt năm trăm năm, mau an ủi cô ấy đi.”

“Tôi…”

Kỳ Văn Dã cúi đầu nhìn chú thỏ nhỏ, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ.

Buồn bã, vui mừng và bất lực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-335.html.]

Anh ta là một người đàn ông thô kệch, quen thẳng thắn, thực sự không biết đối mặt với tình huống này thế nào.

Tiền kiếp và hiện tại, Tướng quân và thỏ nhỏ.

Anh ta là Kỳ Văn Dã, chứ không phải Tướng quân của năm trăm năm trước.

“Phu nhân, chuyện này…”

Bạch Nhuyễn Nhuyễn quay đầu lại: “Phu nhân, em không có nhận nhầm người.”

Lâm Khê gật đầu: “Ừ, cô thực sự không nhận nhầm đâu.”

Bạch Nhuyễn Nhuyễn vui mừng khôn xiết, khẽ kéo gấu quần của Kỳ Văn Dã: “Ân công nghe thấy không, phu nhân nói đúng mà.”

“Những ký ức tốt đẹp ngày xưa đã khắc sâu vào linh hồn, Nhuyễn Nhuyễn không hề quên, Tướng quân cũng sẽ không quên đâu, chẳng qua chỉ là nhất thời bị trúng độc của Mạnh Bà nên mới không nhớ thôi.”

“Đợi đến khi giải hết độc của Mạnh Bà, Tướng quân nhất định sẽ nhớ lại Nhuyễn Nhuyễn mà!”

Lâm Khê mỉm cười: “Nói có lý lắm.”

Thỏ nhỏ không hiểu gì về canh Mạnh Bà, nhưng lại hiểu rõ lòng của Tướng quân.

Kỳ Văn Dã – kiếp sau của Tướng quân, đặc biệt yêu thích động vật, vô tình cứu giúp rất nhiều thú cưng.

Có lẽ, anh ta cũng đang tìm lại chú thỏ nhỏ bị bỏ lỡ của kiếp trước.

Phó Kinh Nghiêu khẽ động chân mày, trong lòng có chút cảm động: “Lời của thỏ nhỏ có vài phần đúng đấy.”

Trần Chiêu đảo mắt nhìn xung quanh, sao ngay cả Phó tổng cũng vậy?

Sếp nói gì thì nói, làm công không cần nghĩ nhiều, phải mau chóng hòa vào đội ngũ.

Trần Chiêu buột miệng: “Hình thể có thể thay đổi, linh hồn không đổi, chân ái vĩnh hằng.”

Kỳ Văn Dã dường như hiểu ra điều gì đó, một cơn đau nhói từ trái tim truyền đến, như thể một mũi tên vừa cắm thẳng vào ngực.

Những chuyện của kiếp trước không còn nhớ, nhưng cảm giác trong cơ thể không bao giờ lừa dối chính mình.

Thỏ nhỏ đơn thuần như vậy, căn bản không biết nói dối, thậm chí không chút e dè mà bộc lộ năng lực trước mặt anh ta.

Kỳ Văn Dã ngồi xổm xuống, xoa xoa cái đầu lông mềm mại, cơn đau nơi tim cũng vơi bớt đi nhiều.

Anh ta gọi hai chữ: “Nhuyễn Nhuyễn.”

Bạch Nhuyễn Nhuyễn nhảy cẫng lên, dụi dụi lòng bàn tay anh ta như mọi khi.

Năm trăm năm trôi qua, cuối cùng nó cũng nghe được tiếng gọi thân thương ấy.

Nó không phải thỏ nhỏ, mà có cái tên thuộc về riêng mình, Nhuyễn Nhuyễn, do chính Tướng quân đặt cho.

Bên cạnh, Trần Chiêu bỗng thấy ê buốt cả răng.

Thỏ nhỏ không phải đến để báo ân, mà là để nối lại tiền duyên.

Phó tổng và phu nhân thành một cặp, Kỳ Văn Dã và Bạch Nhuyễn Nhuyễn thành một cặp, ngay cả mấy con cá vàng trong bể cũng có đôi.

Cả khu vườn phía sau chỉ còn lại mình anh ta là “chó độc thân”.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tại sao lại nghĩ không thông mà đi theo họ làm gì, chi bằng trở về công ty tăng ca.

Công việc khiến tôi vui vẻ, công việc khiến tôi hạnh phúc.

Trần Chiêu lùi một bước, nhỏ giọng hỏi: “Phó tổng, tôi chợt nhớ công ty còn chút việc, xin phép đi trước.”

Phó Kinh Nghiêu căn dặn: “Nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“Mỗi năm đều có kiểm tra sức khỏe, cống hiến cho công ty một trăm năm không thành vấn đề, Phó tổng đừng lo cho tôi.” Trần Chiêu ngoài mặt cười hớn hở, trong lòng thì không.

Anh ta lén chuồn đi.

“Phó tổng, phu nhân, tạm biệt.”

Lâm Khê liếc nhìn: “Trợ lý Trần làm việc rất tận tụy.”

Phó Kinh Nghiêu vẻ mặt lạnh nhạt: “Đúng là tận tụy, tiền thưởng tháng này của cậu ấy sẽ gấp ba lần.”

Lúc này, đến lượt Kỳ Văn Dã thấy ngưỡng mộ.

Trần Chiêu tuy không có bạn gái, nhưng lại có tiền bạc lạnh lùng, một tháng tiền thưởng của Trần Chiêu bằng ba tháng lương của anh ta.

Tuy nhiên, công việc trợ lý đâu phải người bình thường làm được, phải luôn giữ đầu óc tỉnh táo, nhanh chóng đưa ra phán đoán.

Kỳ Văn Dã cảm khái một chút, rồi sự chú ý lại bị thỏ nhỏ dưới chân thu hút: “Phu nhân, bây giờ phải làm sao đây?”

Lâm Khê lấy điện thoại ra một cách thành thục: “Đừng hỏi, đưa tiền đây. Giống như trợ lý Trần, giảm giá chín phần chín chín, chỉ còn 29,999, cảm ơn.”

Bạch Nhuyễn Nhuyễn lo lắng: “29,999 là bao nhiêu lượng bạc, vì em mà tiêu nhiều tiền vậy sao?”

Kỳ Văn Dã vỗ nhẹ lưng cô: “Chuyện tiền bạc không cần em lo, tôi nuôi nổi một đàn thú cưng mà.”

Lạ thật, phu nhân trước nay luôn lấy giá rẻ, vậy mà tìm ra yêu tinh ẩn trong nhà lại lấy ba vạn!

Phu nhân làm vậy chắc chắn có lý, cứ đưa tiền là đúng.

Loading...