Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 333
Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:25:24
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỳ Văn Dã lập tức rụt tay về, mặt đỏ bừng: "Ngươi, ngươi đang làm gì thế?!"
Thỏ nhỏ ngây thơ đáp: "Chữa trị vết thương."
Kỳ Văn Dã trợn to mắt, vết thương trên đầu ngón tay mờ đi nhiều, giây tiếp theo là biến mất.
Vết thương do trận đấu dưới hầm ngầm ngày hôm qua gây ra, anh ta vốn không để ý đến.
Thỏ nhỏ rụt rè nói: "Đây là năng lực của ta, chỉ cần l.i.ế.m ba lần nữa, sẽ không còn sẹo đâu."
"Không, không cần!" Kỳ Văn Dã giấu tay mình đi, rõ ràng là bối rối.
Nghĩ lại thì gần đây vết thương đều lành rất nhanh, chẳng lẽ đều là do thỏ nhỏ liếm?
Trời ơi! Chỗ bị thương không chỉ có ngón tay, mà còn ở ngực, bụng, cả đùi nữa…
Chết tiệt! Chẳng phải là ta đã bị thỏ con l.i.ế.m khắp nơi rồi sao?!
Kỳ Văn Dã như muốn phát điên, giọng run run: "Trước đây, ngươi cũng đã l.i.ế.m vết thương của ta sao?"
Thỏ nhỏ lắc đầu, lại gật đầu: "Kiếp này thì không, ngài sẽ không vui. Buổi tối ta bôi thảo dược lên vết thương của ngài, rồi lén lau sạch trước khi trời sáng."
Kỳ Văn Dã thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, thỏ nhỏ lại chuyển lời: "Nhưng từ rất lâu trước đây thì có, khi đó ngài đã dạy ta không được tùy tiện l.i.ế.m vết thương của người khác, tránh để lộ năng lực của mình."
Kỳ Văn Dã vô cùng ngạc nhiên: "Ta mới hai mươi ba tuổi, lấy đâu ra cái gọi là ngày trước?"
Thỏ nhỏ cụp tai xuống, vẻ mặt buồn bã: "Quả nhiên là ngài không nhớ."
Trần Chiêu cảm thấy không ổn, giọng đầy ghen tuông: "Phu nhân, người và thỏ này có vẻ hơi mờ ám thì phải?"
Lâm Khê nhướng mày: "Hai kiếp nhân duyên, đương nhiên là mờ ám."
Một cái bẫy nhỏ làm sao làm bị thương thỏ tinh, nó cố tình trà trộn vào đây để báo ơn.
Cái gọi là ân nhân, không phải là Kỳ Văn Dã hiện tại, mà là anh ta từ kiếp trước.
Nụ cười trên mặt Trần Chiêu cứng đờ.
Hai kiếp tình duyên có nghĩa là Kỳ Văn Dã và Thỏ con đã có mối dây tình cảm từ hai kiếp.
Nói cách khác, kiếp trước họ là vợ chồng, kiếp này cũng vậy.
Trần Chiêu cảm thấy đau lòng.
Cả đời làm liều thuốc bổ cho người khác, Kỳ Văn Dã giờ đã có vợ, mà cả tầng văn phòng tổng tài chỉ còn mỗi anh ta là kẻ độc thân.
Ngay cả một tên đàn ông thẳng, đam mê quyền anh cũng đã tìm được chân ái. Thế còn vợ của anh ta đang ở đâu?
Trần Chiêu rón rén lại gần Lâm Khê, thì thầm hỏi: "Phu nhân, tôi muốn nhờ cô bói giúp một quẻ."
"Khụ khụ!"
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, Trần Chiêu lập tức đứng thẳng, lùi ba bước.
Suýt nữa quên mất Phó tổng cũng đang ở đây, dám tới gần thế này đúng là không muốn sống.
Đàn ông đang chìm trong tình yêu thì tính chiếm hữu rất cao, Phó tổng vốn dĩ luôn cao quý, xa cách cũng không ngoại lệ.
Trần Chiêu nở nụ cười lễ độ: "Phó tổng, phu nhân, xin lỗi, tôi chỉ là hơi phấn khích quá."
Lâm Khê liếc nhìn anh ta một cái: "Anh, số mệnh là kết hôn muộn."
Trần Chiêu tò mò hỏi: "Tôi năm nay đã ba mươi rồi, còn phải muộn bao nhiêu nữa?"
Lâm Khê thu ánh mắt lại: "Chờ đi, vợ anh còn đang chơi đắp bùn trong nhà trẻ đấy."
Trần Chiêu: "..."
Phu nhân nhất định là đang đùa.
Đã là dân lao động thì lấy cái quái gì ra mà cưới, cứ chăm chỉ làm việc, cống hiến hết mình cho công ty thêm một trăm năm nữa là được rồi, cố lên nào!
Trần Chiêu đứng sang một bên, dốc tinh thần nghe câu chuyện tình yêu của người anh em tốt.
Khoan đã, Kỳ Văn Dã cao một mét tám lăm, cơ bắp săn chắc, một múi bụng của anh ta còn to hơn cả Thỏ con.
Một người một thỏ, một lớn một nhỏ, làm sao mà sinh con được?
Kỳ Văn Dã cũng không khỏi kinh ngạc: "Phu nhân, chuyện này làm sao có thể chứ, tôi và Thỏ con..."
Thỏ con buồn bã nhìn anh ta: "Rất lâu, rất lâu trước đây, ngài gọi ta là Nhuyễn Nhuyễn."
"Đó là cái tên mà ân công đã tự đặt, Bạch Nhuyễn Nhuyễn."
"Mẫu thân ta đã nói, ân tình kiếp trước chưa báo đáp xong, thì kiếp này tiếp tục, nên ta đã dốc sức tìm kiếm chuyển thế của ngài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-333.html.]
Kỳ Văn Dã lắc đầu quầy quậy: "Không không, ta không nhớ ngươi, có khi nào ngươi nhận nhầm người không?"
"Không đời nào!!" Bạch Nhuyễn Nhuyễn giận dữ, há miệng cắn vào ống quần anh ta, mạnh mẽ giật một cái.
Ống quần rách một mảng lớn, lộ ra bắp chân rám nắng săn chắc.
Kỳ Văn Dã sững sờ, vội vàng giữ chặt quần mình: "Ta xin lỗi, làm ơn đừng xé quần ta, Phó tổng và phu nhân đang ở đây."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn bật khóc, nước mắt lưng tròng: "Trên chân trái của ngài vẫn còn dấu ấn mà ta để lại, Nhuyễn Nhuyễn không bao giờ tìm nhầm ân công."
"Chúng ta đã hứa rồi, chỉ cần dấu ấn còn đó, ta sẽ không bao giờ quên, vậy mà ngài lại chẳng nhớ chút gì."
Thỏ con hít mũi cay cay, từng giọt lệ long lanh rơi xuống tí tách.
"Hức hức hức..."
Vừa khóc, nó vừa giơ móng lên hứng nước mắt: "Nước mắt của thỏ không thể phí phạm, trộn chung với địa du, mã xỉ hiện, thục địa hoàng, khổ sâm có tác dụng cầm m.á.u và tan m.á.u bầm."
"Không nhớ thì thôi, ân nghĩa vẫn phải báo."
"Nhuyễn Nhuyễn không buồn."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn lục lọi trong đám lông, lấy ra một chiếc bình sứ trắng, thả những giọt nước mắt đã hứng được vào trong, lắc lắc vài cái.
Lắc lắc! Một bình thuốc hoàn thành.
"Cho ngài này, sau này bớt bị thương một chút, loại thuốc này có thể đổi được rất nhiều bạc."
Kỳ Văn Dã nhìn chú thỏ nhỏ đáng thương, bỗng nhiên thấy tim đau nhói.
Anh ta đi đánh quyền ở sàn ngầm chỉ là vì sở thích, bị thương chút đỉnh cũng là bình thường.
Thế nhưng Thỏ con lại cho rằng vì không có tiền nên mới bị người ta đánh, lặng lẽ chữa lành vết thương cho anh ta trong đêm tối.
Trong lòng Kỳ Văn Dã gợn lên chút cảm xúc lạ lẫm, không biết phải nói gì.
Đây là lần đầu tiên có ai đó đối xử với anh ta như vậy.
Anh ta ngồi xuống, xoa xoa cái đầu lông mềm mại, bất giác thốt lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ngươi lại quên mất rồi, không được để lộ thiên phú của mình trước mặt người ngoài."
Bàn tay ấm áp đặt trên đỉnh đầu, Bạch Nhuyễn Nhuyễn hít mũi, kéo lấy nửa ống quần rách mà khóc òa.
"Oa oa oa, ân công... ngài không phải là người ngoài."
Nó bổ sung thêm một câu: "Phó tổng và phu nhân của ngài cũng không phải là người ngoài... oa oa oa."
Trần Chiêu không biểu lộ cảm xúc gì: "Xin hỏi, tôi không phải là người?"
Kỳ Văn Dã liếc mắt nhìn anh, im lặng không nói.
Tình huống này nên làm gì đây?
Anh ta quay sang phu nhân, người mà anh ta cho là toàn năng, cầu cứu bằng ánh mắt.
Lâm Khê nhẹ hắng giọng: "Thỏ con đừng khóc, con người bình thường uống canh Mạnh Bà rồi, không nhớ gì là điều đương nhiên."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn chun môi: "Biết thế thì ta đã lén xông vào địa phủ, đổ hết chén độc của Mạnh Bà."
Thỏ nhỏ dù nhỏ nhưng gan lại không hề nhỏ.
Lâm Khê thản nhiên đáp: "Uống canh Mạnh Bà để chuyển thế đầu thai, ký ức tiền kiếp hoàn toàn bị xóa sạch, bây giờ anh ta không còn là người ngày xưa nữa, mà là Kỳ Văn Dã."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn cất giọng kiên quyết: "Kỳ Văn Dã chính là ân công, kiếp trước kiếp này đều như nhau, linh hồn không đổi, dấu ấn cũng không."
"Dù có khoác lên thân xác mới, ngài ấy vẫn là ngài ấy!"
Năm trăm năm trước, nó chỉ là một chú thỏ bình thường.
Dù đã khai mở linh trí nhưng vẫn chưa thể hóa hình.
Mẫu thân luôn nói thế giới loài người rất nguy hiểm, chỉ cần bước ra ngoài là sẽ bị sói xám ăn thịt.
Thỏ con không đồng ý với câu nói ấy, liền lén chui ra khỏi hang.
Bên ngoài núi non xanh biếc, nước chảy róc rách, có đủ loại thức ăn như củ cải trắng, cỏ đuôi mèo, bồ công anh...
Ôi trời! Một vạt lớn cà rốt.
Thỏ con nhổ một củ cà rốt cho vào miệng, hai bên ria khẽ rung rinh vì vui sướng.
Củ cà rốt đầy nước, tươi ngon, mọng đỏ, ngon quá đi mất!
Mẫu thân nói dối rồi, thế giới loài người chẳng hề nguy hiểm.
Bất chợt, một tiếng quát lớn vang lên từ xa.
"Con thỏ béo này từ đâu ra thế, tối nay anh em mình có thịt rồi, ha ha ha."