Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 324

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:25:04
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoa Nguyệt Nguyệt khoác vai anh ta: "Bác sĩ Thẩm, mau ước đi, mọi người đang chúc mừng anh đó."

Thẩm Đình Ngọc toát mồ hôi, khẽ đẩy cô ấy ra: "...Ước xong rồi..."

Hoa Nguyệt Nguyệt ho vài tiếng, định nói gì đó.

Trần Thanh Nghiên cất tiếng ngăn lại: "Nguyệt Nguyệt, ngồi xuống đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoa Nguyệt Nguyệt lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cô ấy phát hiện ra một bí mật, bác sĩ Thẩm dịu dàng hóa ra là một người sợ giao tiếp.

Những người sợ giao tiếp rất thích chơi đùa với người khác giống mình, sau này chắc chắn sẽ có nhiều chuyện vui đây, ha ha.

Thẩm Đình Ngọc cảm nhận được ánh nhìn mạnh mẽ, hiểu rõ là ai, anh ta không dám ngẩng đầu, lắp bắp nói: "Ăn... ăn đi."

Quý Hành cầm đũa lên: "Chúng tôi không khách sáo đâu."

Sáu người bắt đầu ăn, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.

Thẩm Đình Ngọc nhìn bát mì trường thọ trên bàn, mãi không động đũa, đôi mắt hơi đỏ lên.

Lần đầu tiên ăn mì trường thọ, không biết sẽ có mùi vị ra sao.

Lần cuối cùng anh ta đón sinh nhật là khi bảy tuổi, lúc đó chỉ có anh ta và Thanh Nghiên.

Từng nghĩ rằng hai người sẽ mãi bên nhau đến già, nhưng hóa ra chỉ là tình đơn phương của anh ta.

Thẩm Đình Ngọc siết chặt đũa, ngước nhìn bóng dáng bên cạnh, tay càng nắm chặt.

Người mà Thanh Nghiên chờ đợi từ lâu vẫn luôn là chàng mập kia…

Tiền Phú Quý đang bóc tôm, lột đầu, gỡ vỏ, lấy bỏ đường chỉ lưng, bóc từng con sạch sẽ rồi đặt vào bát bên cạnh.

Ông ta nhớ rằng Thanh Nghiên thích ăn tôm, nhưng lại ghét phải bóc vỏ.

Những con tôm trong bát càng lúc càng chất đống, Trần Thanh Nghiên sững người một lúc.

Anh chàng mập cuối cùng cũng nhớ rồi, không quên gì cả.

Bà ấy cảm thấy phức tạp: "Đủ rồi, cậu ăn đi."

Tiền Phú Quý buột miệng: "Tôi không ăn, giảm cân mà."

Nhìn ông ta mập mạp, thực ra toàn là thịt.

Cố gắng giảm cân, nhất định sẽ gầy đi được.

Ông ta không muốn đứng bên cạnh Thanh Nghiên, để bị người ta mỉa mai là một đóa hoa đẹp cắm vào đống phân trâu.

Tiền Phú Quý đẹp trai xứng với bác sĩ Trần.

Mập mạp đều là tiềm năng ẩn, nếu gầy đi ông ta sẽ là một mỹ nam.

"Khụ khụ!" Quý Hành ho khan, đưa khuỷu tay chọc chọc Tiền Phú Quý: "Đừng có ngẩn ra, tình địch của ông đang nhìn đấy."

Tiền Phú Quý không hiểu đầu đuôi, đối diện với ánh mắt Thẩm Đình Ngọc một giây, theo phản xạ vứt con tôm vào bát của anh ta.

"Tôm giàu dinh dưỡng lắm, cậu ăn nhiều chút đi."

Thẩm Đình Ngọc: "..."

Quý Hành: "..."

Lời nói có phần mập mờ, Tiền Phú Quý quả là có cách đối phó tình địch đặc biệt.

Quý Hành nhe răng: "Tôi cũng muốn ăn, Phú Quý bóc tôm cho tôi đi."

Tiền Phú Quý miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi, ăn nhanh đi."

Người khác ăn, ông ta bóc tôm, kỹ thuật ngày càng thuần thục.

Sau bữa tiệc sinh nhật vui vẻ, Hoa Nguyệt Nguyệt gục xuống bàn ngủ ngon lành.

Hai bên má đỏ ửng, rõ ràng là đã say.

Thẩm Đình Ngọc mím môi: "Bây giờ về nhà không?"

Lâm Khê ôm bụng, tỏ vẻ đau đớn: "Chờ chút, tôi vào nhà vệ sinh."

Quý Hành hiểu ý ngay, hai tay nắm chặt Tiền Phú Quý: "Chúng ta cũng đi vệ sinh."

Tiền Phú Quý vùng vẫy: "Tiểu Hành Tử, cậu làm gì vậy? Tôi không… ưm ưm ưm."

Quý Hành bịt miệng anh chặt: "Đừng ồn, theo chị đại sẽ được ăn ké, lát nữa có trò vui đấy."

Tiền Phú Quý tức tối, định bỏ lại Thanh Nghiên và bác sĩ Thẩm ở đây, rồi chờ ông ta thất tình sao?

Tiểu Hành Tử đúng là thích hóng hớt!

Bàn ăn chỉ còn hai người, Thẩm Đình Ngọc và Trần Thanh Nghiên ngồi đối diện nhau, không khí vô cùng ngượng ngùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-324.html.]

Trần Thanh Nghiên nói: "Sinh nhật vui vẻ, Thẩm học trưởng."

Thẩm Đình Ngọc cười tự giễu: "Lâu lắm rồi không nghe ai nói câu này, sao em vẫn luôn gọi anh là học trưởng?"

Trần Thanh Nghiên khách khí đáp: "Anh học trên em hai khóa, dĩ nhiên là học trưởng rồi."

"Nhưng trước đây em từng…" Thẩm Đình Ngọc chợt nhớ lại điều gì đó, liền đổi chủ đề: "Người em đợi từ lâu chính là cậu ấy."

Trần Thanh Nghiên thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy, và em đã đợi được rồi."

Thẩm Đình Ngọc cúi đầu, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót không thể nói thành lời.

Thẩm Đình Ngọc và Trần Thanh Nghiên quen nhau từ rất lâu, có thể coi là thanh mai trúc mã.

Hai người quen nhau bên bờ sông.

Bố của Thẩm Đình Ngọc mất sớm, mẹ đưa anh ta tái giá.

Bố dượng là kẻ lưu manh, bạo lực gia đình, nghiện cờ bạc, rượu chè, thứ gì cũng giỏi, mỗi khi tâm trạng không vui liền lấy anh ta làm chỗ trút giận.

Thẩm Đình Ngọc nhỏ tuổi đã đầy mình thương tích, mỗi ngày dậy sớm hơn gà, đi ngủ muộn hơn lợn.

Một lần bị đánh nữa, anh ta không muốn sống nữa, định nhảy xuống sông tự vẫn.

Nước ngập đến thắt lưng, hơi thở ngày càng nặng nhọc, một cô bé xinh đẹp nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta.

“Anh lớn mau lên bờ, không được chết!”

“Đã từng có người nói với em rằng, nhất định không được từ bỏ, sống mới có hy vọng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Thẩm Đình Ngọc phun ra một ngụm nước lớn: "Có thật sẽ ổn không?”

“Thật mà, chúng ta đều sẽ ổn thôi…”

Ánh mắt cô bé kiên định, giống như ánh trăng sáng ngời, dịu dàng và ấm áp.

Thẩm Đình Ngọc lập tức thấy trong lòng mình sáng lên tia hy vọng, anh ta muốn sống tiếp để đợi đến ngày mà cô bé đã nói.

Cả hai có hoàn cảnh tương tự, tự nhiên trở thành bạn bè.

Thẩm Đình Ngọc nhớ mãi cái tên của cô bé đó, Trần Thanh Nghiên.

Trần Thanh Nghiên sẽ tổ chức sinh nhật cho anh ta, cũng khích lệ anh ta, còn gọi anh ta là anh lớn…

Thẩm Đình Ngọc ngày ngày mong ngóng lớn lên, thoát khỏi cuộc sống tối tăm ngột ngạt của gia đình để tìm một nơi đầy ánh sáng thuộc về anh ta.

Không đợi bao lâu, bố dượng đột nhiên đột tử, nhà được giải tỏa, anh ta nhận được một khoản tiền hỗ trợ lớn.

Ngày tháng đúng như Trần Thanh Nghiên nói, ngày càng tốt hơn.

Thẩm Đình Ngọc theo bước chân của Trần Thanh Nghiên, thi đậu vào ngôi trường đại học tốt nhất cả nước, trở thành một bác sĩ xuất sắc.

Đối với anh ta, Thanh Nghiên là sự cứu rỗi vĩnh viễn.

Anh ta muốn suốt đời bảo vệ Trần Thanh Nghiên.

Thế nhưng, lại ứng với câu nói trong sách, thanh mai trúc mã cuối cùng cũng không thắng nổi ý trời.

Thẩm Đình Ngọc nhìn bóng dáng quen thuộc mà xa lạ ấy, nén đi cảm xúc dâng trào trong lòng, khóe môi hiện lên một nụ cười nhạt.

“Thanh Nghiên, trong lòng em, anh ấy là người thế nào?”

Trần Thanh Nghiên hỏi ngược lại: “Anh nghĩ em là người thế nào?”

Trong đầu hiện lên khuôn mặt kiên nghị ngày nào, Thẩm Đình Ngọc đã sớm có đáp án.

Thanh Nghiên giống như đóa hoa rực rỡ nở giữa bùn lầy, nội tâm kiên cường, vẻ ngoài thanh thuần.

Lần đầu tiên được mừng sinh nhật, anh ta đã thích cô gái rạng rỡ ấy, nguyện ước được bên nhau trọn đời.

Nhiều năm sau lại đến sinh nhật, cô gái ấy sắp rời xa anh ta.

Nước mắt lăn dài trong khóe mắt, Thẩm Đình Ngọc hít một hơi thật sâu, giọng nói mang theo chút chua xót.

“Em giống như ánh dương kéo anh ra khỏi vực sâu, lạc quan và mạnh mẽ.”

Trần Thanh Nghiên nhìn thẳng vào mắt cậu, từng chữ một nói rất chậm.

“Em không lạc quan, cũng không mạnh mẽ.”

“Em cũng giống anh, đã từng sống trong vũng bùn lầy lội.”

“Phú Quý là sự cứu rỗi của em.”

Gia đình của Trần Thanh Nghiên cũng vô cùng tồi tệ, người bố nghiện rượu, người mẹ yếu đuối, ông bà nội thì khắc nghiệt.

Chỉ có bà ngoại là đối xử tốt với bà ấy, nhưng bà cũng mất sớm.

Bà ấy không được may mắn như Thẩm Đình Ngọc, bố dượng sớm qua đời, nhà cũng được giải tỏa.

Thế giới của Trần Thanh Nghiên chỉ toàn bóng tối, ở nhà thì bị bố chửi mắng đánh đập, ra ngoài lại bị những đứa trẻ khác bắt nạt.

Bắt nạt kẻ yếu, sùng bái kẻ mạnh là bản năng của mọi loài sinh vật, trẻ con loài người cũng không ngoại lệ.

Loading...