Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 308

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:22:35
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Trì làm như không có gì: “Tôi về nhà xử lý.”

Quý Hành la lên một tiếng: “Về nhà?! Đợi anh về tới nhà thì xác cũng lạnh, tay cũng hỏng luôn rồi. Hay để tôi gọi bố mẹ anh tới đón?”

Giang Trì lạnh lùng buông hai chữ: “Không cần.”

Quý Hành chợt nhớ đến tin đồn từng nghe.

Gia đình họ Giang đông đúc, quan hệ phức tạp, chỉ có con cái xuất sắc mới được chú ý, kẻ yếu kém thì chẳng được để mắt tới.

Khác hẳn nhà họ Quý, công ty lớn ngồi sẵn đó, chẳng ai muốn quản lý, chỉ muốn nằm dài cho khỏe.

Quý Hành chợt hiểu ra.

Giang Trì là người bị bỏ rơi, về nhà chẳng có cơm ăn nước uống, mùa đông lạnh giá ôm cái chăn nằm dưới sàn, ốm cũng chẳng ai quan tâm…

Cậu không để ý đến vết thương, vì khi còn nhỏ đã quen như thế rồi, vết thương nhỏ thế này chịu đựng chút là xong.

Vì vậy, cậu mới nghiên cứu những thứ kỳ quặc, muốn bố mẹ chú ý, muốn nhận được tình thương của bố và mẹ mà thời thơ ấu thiếu vắng.

Thật là khổ cho Giang Trì!

Quý Hành tự tưởng tượng ra một câu chuyện về cậu thiếu gia khổ mệnh làm công ở hào môn, dang rộng tay ôm lấy Giang Trì, rồi dặn dò như quyết tâm.

“Anh Giang, anh còn có tôi, đừng bao giờ đánh mất hy vọng sống. Sau này nếu không còn nhà để về, nhớ đến nhà họ Quý…”

Giang Trì giật mình, suýt nữa đẩy ngã cậu ta.

Quý Hành lại phát điên rồi, cái biểu cảm gì đây, còn ra vẻ thương hại nữa.

Buồn cười, cậu cần người khác thương hại sao?!

Giang Trì vội vàng bước đi: “Trong ba ngày giao tiền, gặp ở Đế Kinh.”

Cậu bổ sung thêm một câu: “Tốt nhất là cho cậu ta đi khám đầu óc.”

Quý Hành gãi đầu: “Tôi chẳng có vấn đề gì đâu.”

Lâm Khê gõ vào đầu cậu ta: “Thêm thắt linh tinh cũng là bệnh đấy, đừng suy nghĩ lung tung nữa, mau thu tiền bói quẻ của Vu Tiến Tuyền và Khúc Phùng đi, còn Giang Trì giao lại cho tôi.”

“Vâng.” Quý Hành ngoan ngoãn nghe lời, giơ tay vẫy về phía xa: “Giang ca, gặp lại ở trường nhé.”

Giang Trì lén lút đảo mắt, giơ tay vẫy ngược lại rồi rời đi không ngoảnh đầu lại.

Dù Quý Hành lắm lời, nhưng tấm lòng vẫn rất tốt.

Bên đường chỉ còn lại vài ngọn đèn leo lét, ánh sáng lờ mờ tạo nên bóng tối chồng chất.

Giang Trì khựng lại.

Trên người chẳng có tiền, đi bộ về Đế Kinh là điều không thể.

Giờ mà quay lại tìm Quý Hành thì trông thật ngớ ngẩn.

Thế là đi cũng chẳng được, ở lại cũng không xong.

“Đứng bên đường tạo dáng, định để gió thổi thành xác khô à?”

Giang Trì quay người ngượng ngùng: “Tôi… đợi xe.”

Lâm Khê lạnh nhạt nói: “Cậu từ đầu tới giờ không hề lấy điện thoại ra, định gọi xe ma à?”

Bị cô nói trúng tim đen, Giang Trì cụp mắt xuống.

Mái tóc lòa xòa theo gió, che đi đôi mắt sâu thẳm, vẻ lạnh lùng quanh cậu dần tan biến.

Mỗi lần đối diện với cô, cậu lại cảm thấy có chút sợ hãi, không tự chủ mà hạ mình xuống một bậc, thu lại vẻ ngạo mạn ngang tàng.

Lâm Khê mang đến cho cậu cảm giác vô cùng quen thuộc, rất giống…

Trong đầu Giang Trì chợt hiện lên hình ảnh của anh cả.

Cậu điên rồi sao, lại thấy hai người này giống nhau!

Một người là đàn ông, một người là phụ nữ, chẳng liên quan gì đến nhau, ngoài giới tính thì chẳng có điểm gì giống, ví dụ như…

Giang Trì hơi ngẩng đầu, trước mắt là một khuôn mặt xinh đẹp, qua đôi mắt của cô, cậu thấy được hình bóng của anh cả.

Trong khoảnh khắc, áp lực vô hình như sóng triều ập đến.

Giang Trì lùi lại ba bước, lắp bắp: “Cô, anh cả!”

Ảo giác, làm sao anh cả có thể xuất hiện ở đây?

Cậu thở phào, nói lí nhí: “Xin lỗi, tôi vừa nhìn nhầm. Hẹn gặp lại nếu có duyên.”

Ngay giây tiếp theo, giọng trầm thấp vang lên bên tai.

“Giang Trì.”

Giang Trì giật mình, ngẩn người vì hoảng hốt.

Anh cả đến rồi?!

Chuyện cậu lén lút trốn đến An Xuyên, chuyện này không ai hay biết.

Anh cả thì đang ở tận Đế Kinh, ngày nào cũng bận trăm công nghìn việc, không thể nào tìm đến đây nhanh như vậy.

"Giang Trì!!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-308.html.]

Giọng của người đàn ông phía sau thêm phần nghiêm nghị, khiến Giang Trì rùng mình, bừng tỉnh ngay lập tức.

Chết rồi! Đúng là anh cả thật!!

Lần này chắc chắn không thoát được rồi, nếu bị anh cả bắt về, thể nào cũng phải quỳ ở từ đường.

Tới nước này, Giang Trì đành cắn răng quay lại, vừa xoay người đã đụng vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh cả, khiến cậu mất đà, lùi lại mấy bước, suýt nữa thì ngã.

Phía sau, một bàn tay đặt lên vai giữ cậu lại.

"Đứng cho vững."

Giang Trì cứng đờ người: "Dạ."

Trước mặt là anh cả, sau lưng là đại sư Lâm, cậu không còn đường nào để trốn.

So với việc đối diện với anh cả có lúc nóng lạnh thất thường, cậu vẫn thấy an toàn hơn khi núp sau đại sư Lâm.

Giang Trì đứng im tại chỗ, trong lòng vô cùng rối rắm.

Giang Đình liếc nhìn anh một cái, vừa mở miệng đã châm biếm: "Ra ngoài bay nhảy mấy ngày, đến cả cách xưng hô cũng quên rồi."

Giang Trì nắm chặt ống quần, khẽ gọi: "Anh cả."

Gương mặt Giang Đình lạnh nhạt, không nói một lời.

Không khí tràn ngập sự lúng túng, Lâm Khê kiễng chân cố nhìn qua người anh cả trong truyền thuyết.

Nhưng Giang Trì quá cao, che mất tầm nhìn của cô.

Lâm Khê dịch qua một bước.

Giang Trì cũng lập tức bước sang trái một bước lớn, lại gọi lần nữa: "Anh cả!"

Lâm Khê khó hiểu: "Anh che tôi làm gì thế?"

Giang Trì cũng không hiểu nổi, khoảnh khắc đó là phản ứng hoàn toàn vô thức.

Cậu tuyệt đối không thể để anh cả nhìn thấy đại sư Lâm, tại sao lại có suy nghĩ như vậy?

Cậu và đại sư Lâm mới gặp nhau ba lần, anh cả mới là người thân, việc giúp ai đã quá rõ ràng.

Có thể, có lẽ, là vì đại sư Lâm đã cứu cậu hai lần, nên cậu không muốn kéo cô vào vòng xoáy của nhà họ Giang.

Một người gây họa, một người chịu trách nhiệm.

Giang Trì cố gắng giữ bình tĩnh: "Anh cả, sao anh lại đến đây?"

Giang Đình nhìn cậu vài lần liên tiếp: "Qua đây."

Giang Trì do dự, mãi vẫn không nhúc nhích.

Giang Đình bước từng bước tới gần, gương mặt càng lúc càng lạnh, giọng nói đầy băng giá.

"Người đứng sau lưng em là ai?!"

Tim Giang Trì đập loạn xạ, đưa tay ôm lấy ngực, thở gấp, không nói nổi câu nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không còn bị che chắn, Lâm Khê cuối cùng cũng nhìn rõ người đàn ông trước mặt.

Anh ta cao ráo, vóc dáng cân đối, mặc bộ vest đen được đặt may riêng, mỗi cúc áo đều được cài kín đáo, cà vạt chỉnh tề, không có chút nhăn nào.

Ngũ quan anh ta có sáu phần giống với Giang Tế, nhưng đường nét trưởng thành hơn, khí chất toát lên sự điềm tĩnh và thâm trầm.

Người đàn ông đứng đó, khí chất bá đạo tỏa ra mạnh mẽ, không trách được Giang Trì lại sợ anh ta đến thế.

Lâm Khê chẳng hề nao núng, nhìn thẳng vào đôi mắt xám đen ấy.

Hai mươi năm qua, diện mạo của cô đã thay đổi nhiều, người anh ruột này không thể nào nhận ra.

Dù có nhận ra thì sao chứ.

Cô không làm gì sai, sợ gì mà không nhìn lại.

Lâm Khê chống nạnh, mắt mở to như chuông đồng.

Giang Đình giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên, nhìn thoáng qua cô rồi dời ánh mắt đi, không dừng lại lâu, cũng không truy hỏi chuyện lúc nãy.

Anh ta đi về phía Giang Trì: "Em..."

Chưa nói hết câu thì một bóng đen lao đến: "Anh cả, sao anh lại bỏ rơi em! Anh cả, anh quá đáng lắm! Anh cả, đợi em với..."

Lâm Khê đã đoán được là ai, tối nay nhà họ Giang tụ họp đông đủ.

Tiếng ồn ào vọng vào tai, nhịp tim của Giang Trì chậm dần, cảm giác đau nơi lồng n.g.ự.c cũng giảm bớt.

Giang Đình khẽ nhíu mày: "Giang Tế."

Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người mới đến.

Giang Tế khựng lại: "Ủa? Không đúng, sao tôi lại ở đây?"

Anh ta đi cùng anh cả đến An Xuyên để tìm em trai, tiện thể dò la tin tức về cô em gái, tránh để hai người đó gặp nhau.

Kết quả, vừa đến An Xuyên, anh cả đã nhốt anh ta trong xe, không cho bước ra ngoài.

Giang Tế phải rất vất vả mới trốn ra được.

Chết tiệt! Anh ta đến trễ rồi, anh cả và em gái đã chạm mặt nhau.

Loading...