Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 297

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:21:57
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chết tiệt! Vân Ngạn thật sự ra tay độc ác, muốn anh ta tỉnh táo lại cũng đâu cần c.h.é.m mạnh đến vậy?

Nguy rồi, Nam Thiên!

Lăng Tiêu lo lắng hét lớn: “Tiểu sư tổ, vì sao g.i.ế.c Nam Thiên?”

“Nó không phải là người.” Lâm Khê nhẹ nhàng bóp một cái.

Toàn bộ khuôn mặt Nam Thiên méo mó, đầu bị ép bẹp lại, làn da dính chặt lên các ngũ quan, dần dần tạo thành tám cái lỗ đỏ lòm.

Máu thịt liên tục co giật, thứ bên trong trồi ra ngoài.

Một con, hai con… vô số con gián bò ra từ các lỗ máu, xòe cánh chuẩn bị bay.

Cảnh tượng này khiến Lăng Tiêu bừng tỉnh, anh mở to mắt: “Quái gián, chúng ta vẫn đang ở quỷ vực, vậy sư phụ và Nam Thiên?”

Lâm Khê ném ra một lá bùa lửa rồi quay người bước đi: “Quỷ vực không chỉ ở trên Nguyên Thanh Quán, mà đã nuốt chửng cả đạo quán.”

Nói cách khác, quỷ vực và Nguyên Thanh Quán đã hòa làm một.

Ngoại trừ Vân Ngạn và những người ở ngoài, hai mươi đệ tử Nguyên Thanh Quán đều bị lạc trong quỷ vực, sống c.h.ế.t không rõ.

Phải tìm lão già trước!

Lâm Khê vung kiếm phá lớp sương trắng dày đặc, tìm kiếm bóng dáng của Tịnh Nguyên đạo trưởng.

“Đi thôi.”

Lăng Tiêu và Vân Ngạn vội vàng bám sát theo sau.

Ba người rất nhanh đã đến đích, trước mặt vẫn là một đạo quán, tấm biển lặng lẽ treo trên mái nhà.

Nguyên Thanh Quán, ba chữ đỏ rực nổi bật.

Tấm biển được đúc từ m.á.u tươi, giống như hoa Mạn Châu Sa trên đường Hoàng Tuyền, yêu mị mà quỷ dị.

Trong không khí tràn ngập mùi m.á.u tanh, Vân Ngạn càng lúc càng bất an, anh ta nhanh chóng lao đến trước cổng chính, mắt mở lớn.

“Sư phụ!!”

Tịnh Nguyên đạo trưởng nằm trong vũng máu, trên người đầy những vết thương lớn nhỏ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tóc ông ta rụng hết, râu cũng không còn.

Vân Ngạn không thể tin nổi: “Sư phụ…”

Tịnh Nguyên đạo trưởng nằm bất động, mặt úp xuống đất, lưng hướng lên trời, áo đạo sĩ màu xanh thẫm ướt đẫm máu.

Vân Ngạn bước nhanh tới, thanh kiếm tiền trong tay trượt xuống, rơi xuống nền phát ra tiếng vang chói tai.

Keng, keng keng !!

Tiếng động vang lên phiền muộn như đang tấu lên một khúc nhạc đưa tiễn.

Không! Sư phụ không thể c.h.ế.t được!

Cảm xúc của Vân Ngạn hoàn toàn sụp đổ, đá thanh kiếm tiền đi, đôi mắt đỏ rực.

Trong ký ức của anh ta, không có cha mẹ, không có anh em, chỉ có sư phụ.

Sư phụ vừa là cha vừa là mẹ, chăm anh ta khôn lớn bằng một thìa cháo loãng và những tấm tã lót.

Vân Ngạn vì được bao bọc quá mà cơ thể yếu ớt, nhát gan hay khóc, đến năm năm tuổi vẫn chưa biết vẽ bùa.

Dù sư phụ có chút qua loa, nhưng thường ngày vẫn rất đáng tin cậy.

Lúc ấy Nguyên Thanh Quán rất nghèo, nợ hơn một trăm vạn.

Sư phụ thường xuống núi bắt quỷ kiếm tiền để duy trì chi phí cho Nguyên Thanh Quán.

Mỗi lần về đều mang những thứ khác nhau.

Lúc nhỏ, Vân Ngạn mong ngóng nhất là lúc sư phụ về nhà.

“Đồ đệ, đến thử áo mới nào.”

“Sư phụ, áo chật rồi.”

“Chật chỗ nào? Đồ đệ của ta mặc vào đẹp lắm, lớn lên chắc chắn là chàng trai đẹp trai ngời ngời, mê hoặc biết bao trai gái.”

“Hư Nguyên sư thúc bảo nên mua rộng một chút, năm sau hoặc năm tới nữa vẫn mặc được, không phí tiền.”

“Đừng nghe ông ấy nói linh tinh, năm sau sư phụ sẽ mua cho con cái mới, năm tới nữa cũng mua, sau này mỗi năm sư phụ đều mua đồ mới cho con.”

Lời hứa ấy cuối cùng không thành hiện thực… sư phụ ngã gục trước cổng đạo quán, vĩnh viễn không tỉnh lại.

Vân Ngạn toàn thân run rẩy, ánh mắt dán vào bóng lưng quen thuộc, nước mắt dần làm mờ tầm nhìn, những ký ức khi xưa cứ hiện lên từng đợt trong đầu.

Lần đầu tiên xuống núi bắt quỷ, sư phụ âm thầm đứng canh bên cạnh.

“Đồ đệ, cứ mạnh dạn xông lên, cứ ghì chặt rồi đánh tới tấp, đánh không lại thì chạy, sư phụ sẽ luôn ở sau lưng con.”

“Thật chứ?”

“Chắc chắn một trăm phần trăm, nếu có ngày nào ta không còn, thì con sang núi bên tìm tiểu sư tổ.”

“Nhỡ tiểu sư tổ cũng không có ở đó thì sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-297.html.]

“Nói bậy! Tiểu sư tổ nhỏ hơn con vài tuổi, chắc chắn con sẽ c.h.ế.t trước cô ấy. Dù xảy ra chuyện gì cũng không cần sợ, sau lưng con luôn có người.”

Giờ đây, người ở sau lưng đã không còn nữa.

Sư phụ và tiểu sư tổ, anh không muốn mất ai cả.

Một ngày là thầy, cả đời là cha.

Tâm trạng Vân Ngạn lúc này chẳng khác nào mất đi người cha của mình, trái tim thắt lại, đau đớn đến mức không chịu nổi.

Hai chân anh ta mềm nhũn, quỳ xuống đất, nước mắt chảy dài, nghẹn ngào gọi từng tiếng.

“Sư phụ! Sư phụ!! Sư phụ…”

Sáu tiếng kêu như khóc như than, ai nghe cũng xót xa, ai thấy cũng đau lòng.

Lăng Tiêu đứng xoay lưng lại, lặng lẽ lau khóe mắt: “Vân sư đệ, xin nén bi thương, bây giờ chưa phải lúc đau buồn, chúng ta phải báo thù cho Tịnh Nguyên sư bá!”

Vân Ngạn siết chặt nắm tay: “Anh nói đúng, g.i.ế.c con quái vật đó, báo thù cho sư phụ!!”

Lâm Khê rút lại bước chân vừa bước ra, vẻ mặt phức tạp vô cùng.

Cô há miệng, do dự một chút rồi thôi không nói.

Vân Ngạn hành động quá nhanh, lập tức quỳ xuống.

Đã thế này rồi, cứ để thuận theo tự nhiên đi.

Vân Ngạn bấm vào lòng bàn tay, ánh mắt kiên định: “Không, thù của sư phụ hãy để sang một bên, người không còn nữa, tôi sẽ thay người bảo vệ Nguyên Thanh Quán, bảo vệ tất cả đệ tử.”

Lăng Tiêu đồng tình sâu sắc: “Trong thế hệ này, thiên phú của cậu mạnh nhất, Nguyên Thanh Quán giao cho cậu.”

Vân Ngạn nhìn người đang nằm trong vũng máu, khóc không thành tiếng: “Sư phụ, người yên lòng ra đi, con sẽ…”

“Khụ khụ, khụ khụ khụ!”

Người nằm dưới đất đột nhiên cử động, chầm chậm quay đầu, để lộ một bên mắt.

“Đồ đệ, ta còn chưa chết, đừng khóc tang.”

Vân Ngạn sững sờ tại chỗ, nước mắt giàn giụa trên mặt.

Trong khoảnh khắc, không biết nên đứng dậy hay nên lau nước mắt trước.

Chưa chết, sao không chịu lên tiếng sớm một chút.

Vừa rồi, trong tích tắc ấy, anh ta đã hồi tưởng lại quá khứ đến ba lần, chuẩn bị tinh thần chia ly, tiễn biệt.

Cuối cùng, sư phụ lại giả chết.

Vân Ngạn xoay người, lấy tay che mặt.

Tiếng nức nở khe khẽ vang lên, Tịnh Nguyên đạo trưởng hoảng hốt: “Đồ đệ, đừng khóc, vì sư không cố ý lừa con đâu, đó là chiến thuật, nếu không mười phút trước ta thật sự đã c.h.ế.t rồi.”

Vân Ngạn bất động, lòng bàn tay ướt đẫm.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà cảm xúc biến động quá lớn, anh ta không kìm nén nổi bản thân, nước mắt cứ tự nhiên trào ra.

Thể chất dễ khóc là vậy, thế nên thường ngày anh ta giữ nét mặt điềm tĩnh, lòng như mặt nước yên bình.

Ban nãy là đau buồn mà khóc, còn giờ là vui quá mà khóc.

May mắn là sư phụ vẫn còn sống, mất mặt thì mất mặt, dù sao ở đây cũng không có người ngoài.

Thấy đồ đệ không để ý tới mình, Tịnh Nguyên đạo trưởng càng hoảng hơn, cố gắng cử động tứ chi: “Vân Ngạn, Vân Vân…”

Vân Ngạn nghe thấy tên gọi này, càng chạy xa hơn.

Sư phụ xấu tính, không chỉ lừa người ta mà còn gọi cả tên nhỏ của anh ta.

Tịnh Nguyên đạo trưởng run rẩy đưa tay, nói một câu lại run năm lần: “Đồ đệ, quay lại~~~con mau quay lại, ta thương thương thương con không hết mà…”

Lâm Khê thật sự không chịu nổi nữa.

Ông già này bị thương nặng vậy mà còn có tâm tình đùa giỡn?

Lát nữa chảy hết m.á.u thì c.h.ế.t thật bây giờ.

Lâm Khê rút một cây ngân châm ra: “Im đi, nằm yên đó.”

Tịnh Nguyên đạo trưởng ngoan ngoãn nằm xuống, nở một nụ cười yếu ớt, thều thào: “Tiểu sư tổ, yên tâm, không c.h.ế.t được đâu.”

Ông ta thở ra một hơi, phun ra bọt m.á.u đỏ: “Hự… không đúng… hình như sắp c.h.ế.t rồi.”

Lâm Khê chẳng nói gì, châm mười mấy mũi để cầm máu, sau đó lấy từ túi nhỏ ra một lọ sứ, đổ ra một viên bổ khí hoàn.

Cô nhét viên thuốc vào miệng ông ta: “Nuốt đi.”

Viên thuốc đen kịt bốc lên mùi hôi khủng khiếp, Tịnh Nguyên đạo trưởng không chịu nổi, lập tức nôn ra.

“Ọe... khô…ông…”

Y thuật của tiểu sư tổ vẫn tệ như xưa, hương thơm thảo dược gì mà lại thành ra như này.

Ăn viên thuốc đen thui này, chẳng lẽ ông ta c.h.ế.t ngay lập tức thật sao?

Sống c.h.ế.t có số, giàu sang tại trời, liều thôi!

Loading...