Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 287
Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:21:36
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong một phòng học.
Một người phụ nữ tóc chải gọn gàng đứng trên bục giảng.
Sống mũi cao, đeo kính gọng đen, mặc đồ công sở màu đen, gương mặt nghiêm nghị.
Bà ta gõ lên bảng đen, ánh mắt sắc như tia laser, áp lực cực kỳ lớn.
“Dưới kia, mời một bạn lên bảng giải bài.”
Vừa dứt lời, cả lớp im lặng như tờ.
Vu Tiến Tuyền run bần bật: “Lại nữa rồi, làm sao đây?”
Khúc Phùng cũng run rẩy, lẩm bẩm: “Anh ơi, cứu em với…”
“Học sinh này vi phạm kỷ luật, nói chuyện riêng, không chú ý trong giờ, phải phạt!!”
Người phụ nữ trên bục không biết từ khi nào đã lướt tới trước mặt cậu ta, đôi mắt lơ lửng giữa không trung, găm chặt vào cậu ta.
Khúc Phùng giật mình thon thót, lập tức đứng dậy nhận lỗi: “Thưa cô Vương, em sai rồi.”
Cô Vương mở miệng cười quái dị: “Xét cậu lần đầu phạm lỗi, cô đại phát từ bi tha cho một lần, lên giải bài kia đi!”
Bà ta nở một nụ cười ghê rợn: “Nếu không giải được, hì hì!!”
Trên bảng xuất hiện đầy những ký tự tiếng Anh chi chít cùng một hình vẽ kỳ lạ, chằng chịt đường nét và dấu chấm.
Khúc Phùng nhìn một cái, đầu óc choáng váng.
Bài toán gì mà sao nhiều chữ tiếng Anh thế này?
Cậu ta từ nhỏ học thể dục, văn hóa kém, chẳng hiểu nổi một chữ.
Khúc Phùng nóng ruột, len lén liếc sang cậu bạn bên cạnh.
Anh ơi, cứu em!!
Thầy Vương giơ thước gõ vào trán cậu ta: “Bạn Hắc, không được nhìn ngang nhìn dọc. Nhắc nhở thân tình, còn ba phút thôi nhé.”
A a! Cậu ta đâu có họ Hắc!!
Giờ không phải lúc để lo mấy chuyện này, nếu không giải được bài, sẽ mất mạng.
Hai chân Khúc Phùng mềm nhũn, bước một bước run ba bước.
Giang Trì bất đắc dĩ thở dài, giơ tay phải: “Thưa cô Vương, bạn Khúc Phùng ngốc lắm, em có ba cách giải bài.”
Quan sát mấy ngày qua, cô dạy toán là người dễ đối phó nhất.
Thích giải toán, không thích ăn người.
Quả nhiên, cô Vương nghe thấy có ba cách giải, hai mắt sáng rỡ: “Bạn Đẹp, em rất giỏi, cô rất thích em, nhất định phải giành giải nhất cuộc thi toán năm nay.”
Giang Trì uể oải đứng lên: “Không thành vấn đề.”
Cô Vương bẻ ngón tay, cười bệnh hoạn: “Bạn Đẹp mau viết đi, cô nóng lòng muốn thảo luận cùng em ~”
Giang Trì không đổi sắc mặt, nhận lấy ngón tay đẫm máu, xoẹt vài nét viết xong.
Những chữ to màu đỏ in trên bảng đen,cô Vương càng lúc càng hưng phấn: “Bạn Đẹp viết hay quá, thầy nói với em…”
Đinh đinh đinh!!
Chuông tan học vang lên, cô Vương lưu luyến vẫy tay, bóng dần biến mất.
“Các em, tiết sau gặp lại.”
Giang Trì, Vu Tiến Tuyền và Khúc Phùng cùng đứng dậy, đồng thanh: “Chào cô ạ.”
Cô Vương đi rồi, chữ trên bảng cũng dần biến mất.
Khúc Phùng thở phào nhẹ nhõm, chẳng còn chút hình tượng, ngồi phịch xuống đất: “Sống thế này còn bao lâu nữa?”
Vu Tiến Tuyền lau nước mắt: “Bố ơi, con muốn về với bố, hu hu hu…”
Khúc Phùng bị cảm xúc của cậu ta lây lan, cũng khóc theo: “Hơ hơ hơ…”
Hai người khóc như hát, từng lớp từng lớp chồng lên nhau.
Giang Trì lạnh lùng lên tiếng: “Im ngay!!”
Vu Tiến Tuyền và Khúc Phùng lập tức bịt miệng, mắt ngân ngấn nước nhìn cậu: “Anh Trì, bọn em nghe lời anh.”
Mấy ngày qua, họ đã chứng kiến bản lĩnh của anh Trì.
Không! Không phải anh Trì, phải gọi là Trì gia.
Không có Trì gia, hai người họ và Ngô Bất Mãng chắc đã sớm c.h.ế.t trong tay quỷ quái rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Năm ngày trước, Vu Tiến Tuyền mời bạn cùng phòng là Khúc Phùng và Ngô Bất Mãng đi du lịch.
Lẽ ra còn một bạn cùng phòng nữa, nhưng người đó từ chối.
Ba người cứ thế đi về phía nam, vừa đi vừa chơi vừa ăn, vui vẻ không kể xiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-287.html.]
Vào ngôi nhà ma ở An Xuyên, mọi thứ đều thay đổi.
Ngô Bất Mãng đề nghị: “Nhà ma này đang nổi lắm, ai đến cũng bảo hay, trải nghiệm như gặp ma thật, chúng ta cũng thử đi.”
Vu Tiến Tuyền vốn nhát gan, từ chối ngay lập tức: “Không đi.”
Khúc Phùng lại bị hấp dẫn: “Đi đi mà, thử đi mà.”
Vu Tiến Tuyền phản đối vô hiệu, bị hai người kéo vào.
Nhà ma vừa kích thích vừa vui, ba người bị diễn viên đuổi theo, lạc vào căn phòng cuối cùng.
Kết quả, cửa không mở ra được.
Vu Tiến Tuyền hoảng loạn khóc ròng: “Hức hức, em muốn gặp bố, không muốn ở đây.”
“Đồ nhát cáy, đồ mít ướt.” Ngô Bất Mãng sốt ruột quát lên: “Đừng có khóc nữa, mất vui!”
Khúc Phùng dùng sức kéo cửa, nhưng cánh cửa chẳng nhúc nhích, cậu ta đ.ấ.m một cú: “Tôi cũng muốn ra ngoài, giờ phải làm sao?”
“Đồ ngốc!” Ngô Bất Mãng mắng không ngớt, khinh bỉ hai tên ngu ngốc này.
Cậu ta hất cằm lên: “Đây là mật thất, mật mã ở trong phòng, tìm được nó mới mở cửa ra được, chưa thấy bao giờ sao?”
Khúc Phùng giục: “Tìm nhanh đi!”
Ngô Bất Mãng đã xem qua hướng dẫn, vô cùng tự tin: “Chờ đó, để anh cho mày mở mang tầm mắt.”
Cậu ta tìm mười phút, không thấy bóng dáng mật mã đâu.
Ngô Bất Mãng lầm bầm: “Kỳ lạ, rõ ràng ở đây mà.”
Khúc Phùng đập cửa thật mạnh: “Này! Có ai không?! Mau thả bọn tôi ra!!”
Đột nhiên, một luồng sáng trắng chiếu xuống, ba người như thể bị dịch chuyển, từ ngôi nhà ma xuất hiện trong một phòng học.
Trên bục giảng có một người đàn ông mặc áo sơ mi, bên dưới có một thiếu niên mặc đồ trắng ngồi.
Người đàn ông áo sơ mi đập lên bục giảng: “Học sinh mới, mau ngồi xuống, sắp bắt đầu học rồi.”
Vu Tiến Tuyền nhát gan, nghe lời thầy là sợ ngay, cậu ta run rẩy ngồi xuống.
Khúc Phùng ngơ ngác đứng tại chỗ, chưa hiểu chuyện gì.
Ngô Bất Mãng giận dữ, miệng văng tục không ngớt: “Mẹ kiếp! Ông mày bị thần kinh à?! Ông là cái thá gì mà ra lệnh cho tôi?!”
Người đàn ông áo sơ mi lướt tới trước mặt hắn, từ đâu rút ra một quyển sổ: “Lăng mạ thầy giáo, trừ mười điểm.”
Ngô Bất Mãng tiếp tục mắng: “Trừ cái đầu mẹ ông ấy!”
Người đàn ông áo sơ mi viết lia lịa: “Lăng mạ mẹ của thầy, trừ hai mươi điểm.”
Viết xong nét cuối, Ngô Bất Mãng thấy khó thở, cậu ta nắm chặt cổ mình: “Cứu tôi với!!”
Người đàn ông áo sơ mi há miệng cười, để lộ tám chiếc răng nanh sắc nhọn, nước dãi nhỏ tong tong: “Hề hề, hề hề hề, thầy rất thích những đứa trẻ ngây ngô…”
Khi ông ta chuẩn bị áp sát đầu của Ngô Bất Mãng, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau.
“Thầy Lý, giờ học bắt đầu rồi.”
Người đàn ông áo sơ mi lập tức quay lại, giơ đôi mắt đỏ rực của mình lên, trừng mắt nhìn thiếu niên mặc đồ trắng.
Ông ta ghét học sinh này, dù ra câu hỏi gì cũng trả lời được, thậm chí còn nghĩ ra nhiều cách giải.
Giang Trì lạnh lùng nhắc nhở: “Ngồi xuống đi.”
Khúc Phùng sợ đến phát điên, ngã ngồi xuống ghế.
Ngô Bất Mãng không còn sức, nằm gục xuống bàn.
Học sinh đều đã ngồi yên, người đàn ông áo sơ mi đành trở lại bục giảng, bắt đầu giảng bài.
“Hôm nay sẽ nói về tốc độ nhảy xuống của một quả cầu, giả sử một tòa nhà cao năm trăm mét, Tiểu Minh thả quả cầu gỗ xuống trước, ba giây sau Tiểu Hoa thả quả cầu sắt xuống. Vậy quả cầu của Tiểu Hoa sẽ đuổi kịp quả cầu của Tiểu Minh lúc nào?”
“Bạn nào trả lời đúng sẽ không có phần thưởng, bạn nào trả lời sai sẽ bị thầy trừng phạt… à không, là ôm thầy đầy yêu thương.”
Người đàn ông áo sơ mi cười ghê rợn: “Bạn trừ ba mươi điểm, mời bạn lên giải bài.”
Ngô Bất Mãng ngơ ngác, không nói được một lời.
Người đàn ông áo sơ mi càng cười lớn hơn: “Không trả lời được, trừ năm điểm, nhắc thân tình là bạn sắp bị trượt rồi đấy.”
“Tiếp theo, mời bạn khác lên trả lời.”
Người đàn ông áo sơ mi mọc ra vô số cánh tay, lắc lư khắp phòng học.
Vu Tiến Tuyền suýt bật khóc, cậu ta bịt chặt miệng.
Khúc Phùng đổ mồ hôi lạnh.
Nếu bị ông ta túm trúng, chắc chắn chẳng phải chuyện tốt.
Mọi kiến thức vừa thi xong là coi như nộp lại cùng bài thi rồi.
Không trả lời được thì còn thê thảm hơn.
Phải làm sao? Ai cứu bọn họ đây?