Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 286

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:21:34
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Khê chỉ liếc nhìn qua rồi quay đi, hướng ra cửa gọi: “Tiểu Hành, lại đây xem thử.”

Quý Hành sợ đến c.h.ế.t đứng.

Chị đại mà nhẹ nhàng gọi Tiểu Hành thì chắc chắn chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Nhưng không thể không đi, cậu ta từ từ dịch từng bước nhỏ tới gần: “Tôi tới rồi, ngay đây thôi.”

Tốc độ của cậu ta như rùa bò, không biết đến khi nào mới đến.

Vân Ngạn không nhìn nổi nữa, một tay xách cổ áo cậu ta, bước thẳng về phía trước: “Tiểu sư tổ, con mang cậu ấy tới rồi.”

Lâm Khê chỉ vào đống nằm trên sàn: “Tiểu Hành, nhìn thử xem, đây là đứa bạn cùng phòng nào của cậu?”

Trước mắt cậu ta là một màn m.á.u me, Quý Hành run rẩy tại chỗ, giọng lạc đi vì sợ: “Ối trời ơi! Không nhận ra, thật sự không nhận ra, tôi mới chỉ gặp ba lần thôi.”

Lâm Khê day trán: “Cậu đúng là vô dụng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Quý Hành nhận thua: “Tôi thật sự vô dụng, khóc luôn đây.”

“Cũng chẳng trông cậy gì ở cậu.” Lâm Khê quăng một tấm bùa xuống.

Tấm bùa màu vàng từ từ lớn lên, phủ kín cả xác chết.

Vân Ngạn ngẩng đầu lên: “Tiểu sư tổ, chúng ta không đem t.h.i t.h.ể về để điều tra sao?”

“Không cần, vấn đề nằm ở ngôi nhà ma này.” Ánh mắt Lâm Khê lạnh lẽo: “Người này đã c.h.ế.t rồi, chúng ta vào cứu ba người còn lại thôi.”

“Vào trong?” Vân Ngạn hiểu ra ngay: “Ở đây có trận pháp à?”

Lâm Khê lắc đầu: “Không phải trận pháp, đây là quỷ vực.”

Nghe xong câu này, Vân Ngạn và Lăng Tiêu đều đồng loạt giật mình.

“Quỷ vực?!!”

Quý Hành ngơ ngác: “Quỷ vực là gì?”

Lâm Khê đáp thản nhiên: “Không gian do quỷ vương tạo ra, không có ngày đêm, hình thành một thế giới riêng biệt, cách biệt với bên ngoài. Có thể coi nó như một loại trận pháp cao cấp, thường rất khó phát hiện.”

Vân Ngạn bổ sung: “Trừ khi quỷ vực tự mở ra, hoặc gặp đối thủ mạnh hơn.”

“Tiểu sư tổ, rốt cuộc sức mạnh của người là như thế nào vậy?”

Cả ba người đồng loạt nhìn Lâm Khê, cô chỉ nhún vai: “Tôi cũng không biết, chuyện này không quan trọng.”

Lăng Tiêu nhìn xung quanh: “Lối vào ở đâu?”

Lâm Khê ngước mắt lên: “Ở chỗ t.h.i t.h.ể rơi xuống.”

Lăng Tiêu không nhìn thấy, cũng không sờ được.

Quỷ vực vô hình vô ảnh, không màu không mùi.

Quỷ vương là sinh vật huyền thoại, giận dữ có thể tàn sát cả trăm dặm.

Sao ở An Xuyên lại xuất hiện thứ đáng sợ này?

Lăng Tiêu lo lắng không yên: “Tiểu sư tổ, có cần lên núi tìm sư phụ và các sư bá giúp không?”

“Đợi mấy ông già đến thì việc đã rồi.” Lâm Khê tập trung linh khí vào đầu ngón tay: “Chỉ là quỷ vực thôi, tôi sẽ đưa các cậu vào!”

Trong khoảnh khắc, không khí như biến thành thực thể, cuộn lên dữ dội, mở ra một khe nứt xé toạc không gian.

Một luồng âm khí kỳ quái phả ra, Vân Ngạn và Lăng Tiêu vô thức lùi lại.

Quý Hành phản ứng cực nhanh, cũng lập tức lùi theo.

Gà con phải luôn chú ý theo sát người xung quanh, hành động cùng họ, nếu không sẽ c.h.ế.t thảm.

Đôi mắt Lâm Khê sắc lạnh: “Là khí tức của mảnh vỡ!”

Lần trước là thi ngàn năm, lần này là quỷ vương, mảnh vỡ gây ra càng lúc càng nhiều biến động.

Lần này nhất định phải vào trong, tuyệt đối không để mảnh vỡ rơi vào tay tổ chức thần bí kia.

Lâm Khê dặn dò: “Các cậu nắm tay nhau, đừng để lạc.”

Đi lạc trong quỷ vực cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần sơ suất là mất mạng.

Lăng Tiêu và Vân Ngạn hiểu rất rõ điều này, lập tức quyết định phải bảo vệ người bình thường.

Hai người kẹp Quý Hành ở giữa, nắm chặt cổ tay cậu ta.

Quý Hành ngoan ngoãn đón nhận, nắm tay mỗi bên một người.

Có hai anh đại bảo vệ, chẳng còn gì phải sợ.

Nhưng vấn đề là, ai sẽ nắm tay tiểu sư tổ?

Lăng Tiêu thúc giục: “Vân Vân, ngẩn ra đó làm gì? Mau lên đi, đừng để tiểu sư tổ đợi lâu.”

Mặt Vân Ngạn đỏ bừng: “Không được gọi biệt danh đó!”

Quý Hành trêu chọc: “Ồ! Hóa ra anh lạnh lùng tên là Vân Vân...”

Vân Ngạn không biểu cảm, ấn mạnh một cái.

Suýt nữa Quý Hành gãy tay, cậu ta lập tức xin tha: “Anh ơi, tôi sai rồi, sai rồi, không gọi nữa, để tôi nắm tay chị đại.”

Vân Ngạn lạnh lùng lườm cậu ta một cái, rồi giơ tay túm lấy vạt áo Lâm Khê: “Tiểu sư tổ, bọn con sẵn sàng rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-286.html.]

Lâm Khê đứng phía trước, ba người nắm tay nhau đứng phía sau, trông như gà mẹ dẫn ba chú gà con.

“Chúng ta đi thôi.”

Quý Hành nhắc nhở: “Hai anh đại nắm chặt vào, đừng để tuột! Đừng mà!!”

Trên đầu rọi xuống một tia sáng trắng, bốn người biến mất ngay tại chỗ.

...

Lúc này, bên ngoài ngôi nhà ma.

Cô gái nhỏ thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị về nhà, lại gặp một hòa thượng đi tới.

Toàn thân hắn toát ra ánh sáng dịu dàng, tựa như mang theo hào quang từ bi.

Ấn tượng đầu tiên, hòa thượng này thật đẹp trai.

Ấn tượng thứ hai, không nhìn rõ mặt, thật kỳ lạ.

Cô gái nhỏ tò mò nhìn, bạo gan tiến gần: “Ông là ai? Nhà tôi không mở tiệm ăn, không có đồ cho ông, đi xin cơm thì qua quán cơm thùng gỗ ở bên cạnh nhé.”

Thích Không chắp tay niệm Phật: “Thí chủ, có thể để chúng tôi vào ngôi nhà ma của cô được không?”

“Chúng tôi?”

Ban nãy cô chỉ chăm chăm nhìn ông hòa thượng đẹp trai, bây giờ mới để ý thấy ba người phía sau.

Một người mặc đồ đen, một người mặc đồ xanh lam, một người mặc đồ tím.

Người mặc đồ tím kéo mũ trùm xuống, lộ ra đôi mắt màu tím biếc, vừa đẹp lại vừa kỳ quái.

Cô gái nhỏ siết chặt túi, vội vàng chuồn đi: “Được, được rồi.”

Thích Không cảm tạ: “Cảm ơn thí chủ.”

Người áo tím là Robland khoanh tay trước ngực, hừ một tiếng bất mãn: “Phiền phức quá, làm như vậy để làm gì? Chúng ta là kẻ xấu, cứ xông thẳng vào chẳng phải xong rồi sao?”

Thích Không vẫn giữ nụ cười: “Xông vào nhà dân là phạm pháp.”

Robland đảo mắt khinh bỉ: “Ông điên à! Hắc Trí, chúng ta đi thôi.”

Dáng đi của Hắc Trí quái dị, như thể vừa gắn thêm tay chân vào, hắn không nhịn được nữa, lập tức kéo áo quần ra: “Đồ của con người phiền phức quá.”

Thích Không ngăn hắn lại: “Giữa ban ngày mà cởi trần là bất lịch sự, đã đến thế giới con người thì phải tuân thủ quy tắc.”

Hắc Trí vừa định phản đối, trong đầu bỗng vang lên tiếng đại bi chú, như tiếng Đường Tăng niệm chú trên vòng kim cô.

Hắn ôm đầu: “Dừng lại, đừng niệm nữa!!”

Nhịn, phải nhịn!

Em trai Hôi Trí của hắn c.h.ế.t không rõ ràng ở Hoa Quốc, hắn đã đến đây để báo thù, tên khốn đó cứ chờ c.h.ế.t đi!!

Thích Không xoay chuỗi Phật châu trong lòng bàn tay: “Thí chủ, oán khí của cậu quá nặng, tĩnh tâm mới thành được đại sự.”

“Nam mô tát bà tát đa, nam mô bà tát…”

Hắc Trí bồn chồn khó chịu, ánh mắt dần dần ngây dại: “Tôi muốn tĩnh tâm, muốn tĩnh tâm…”

Thích Không nở một nụ cười nhạt.

Robland nhìn hắn đầy cảnh giác.

Trong chốc lát, không ai nói gì, bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Thanh Ô nấp một bên, yếu ớt hỏi: “Vào không?”

Thích Không đi đầu tiến vào: “Theo sát tôi.”

Thanh Ô lập tức bám sát phía sau, không dám tụt lại.

Robland phỉ nhổ: “Hừ! Đồ theo đuôi!”

Cô ta kéo Hắc Trí đang nằm dưới đất: “Đi thôi.”

Liên tiếp hai lần giành mảnh vỡ thất bại, Thần Chủ đại nhân cực kỳ giận dữ, sai bốn người họ cùng hành động.

Lần này nhất định phải thành công.

Rất rõ ràng, hòa thượng và Thanh Ô đang bắt tay với nhau.

Robland đành phải hợp tác cùng Hắc Trí, không những phải tìm mảnh vỡ mà còn phải đề phòng hòa thượng giở trò, cướp mất công lao của cô ta.

Bốn người bước vào căn phòng cuối cùng của ngôi nhà ma, mùi khí tức của mảnh vỡ thoảng trong không khí.

Robland vui mừng khôn xiết: “Quả nhiên là ở đây.”

Hắc Trí chỉ để ý đến kẻ đã g.i.ế.c em trai.

Thanh Ô chỉ muốn bảo toàn mạng sống.

Thích Không mang sẵn hiệu ứng lọc ảnh, không ai nhìn rõ nét mặt Robland.

Không ai đáp lại lời cô ta, Robland đành tự lẩm bẩm: “Này! Bây giờ làm gì đây?”

Thích Không chắp tay niệm Phật: “A Di Đà Phật, không biết.”

Bất ngờ, trên không xuất hiện một cái lỗ lớn, một luồng sức mạnh mạnh mẽ hút cả bốn người vào.

Miệng hố lập tức biến mất, như chưa từng hiện diện.

Ngôi nhà ma trở lại như cũ, im ắng và đáng sợ.

Loading...