Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 285

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:21:00
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Ngạn đứng bên cạnh khuyên can: “Sư huynh Lăng Tiêu, mau chịu thua đi, tiểu sư tổ sẽ không đánh huynh đâu, tiểu sư tổ rất tốt bụng mà.”

Lăng Tiêu hét toáng lên: “Vân Ngạn, mắt cậu mù rồi, cô ta tốt cái nỗi gì, cô ta thậm chí còn đánh cả sư bá Tịnh Nguyên.”

Lâm Khê giơ nắm đ.ấ.m lên: “Dám chửi Vân Ngạn, anh tiêu đời rồi!”

“Aaa!” Lăng Tiêu hét lên thảm thiết như heo bị chọc tiết: “Sư đệ Vân, mau đi tìm sư phụ cứu mạng!!”

Vân Ngạn từ từ giữ chân anh ta lại, giọng non nớt nhắc nhở: “Tiểu sư tổ, đừng đánh c.h.ế.t anh ấy.”

Lần đó, Lăng Tiêu bị thương nặng đến mức phải nằm trên giường ba tháng, sau đó không còn sức đánh nhau nữa.

Không ngờ, hơn mười năm sau, anh ta trở nên yếu ớt như vậy.

Lâm Khê chắp tay sau lưng, hờ hững đáp: “Bây giờ lớn rồi, gọi tiểu sư tổ tự nhiên lắm.”

Nhớ lại chuyện khi xưa, Lăng Tiêu cảm thấy hơi ngượng.

Anh ta đã thua tiểu sư tổ năm trận liền, đạo tâm suýt thì vỡ nát.

Lăng Tiêu gãi đầu: “Tiểu sư tổ, trước kia còn trẻ con chưa hiểu chuyện, cô vẫn nhớ à?”

“Ấn tượng sâu sắc lắm.” Lâm Khê liếc anh ta một cái: “Hai người đến nhà ma điều tra sao?”

Lăng Tiêu ngáp một cái, mí mắt sụp xuống: “Sư đệ Vân, nói đi, anh tranh thủ chợp mắt một chút.”

Vân Ngạn giải thích ngắn gọn: “Tiểu sư tổ, chuyện là thế này. Con đưa sư phụ về Nguyên Thanh Quán, trên đường đi gặp sư huynh Lăng Tiêu…”

An Xuyên đặc biệt vì cục Quản lý Đặc biệt không lập phân cục ở đây, bởi trên núi có Nguyên Thanh Quán, các đạo trưởng tự mình trừ yêu diệt ma.

Cục Quản lý Đặc biệt thiếu nhân lực, nên đã ký hiệp định với Nguyên Thanh Quán, giao cho các đạo trưởng quản lý An Xuyên.

Sư huynh Lăng Tiêu phụ trách giám sát các nơi dưới núi, gặp việc không xử lý được sẽ báo lên cục Quản lý Đặc biệt.

Mấy trăm năm qua, An Xuyên hiếm khi xảy ra sự kiện linh dị, có Nguyên Thanh Quán trấn giữ nên gần như không thấy yêu ma quỷ quái.

An Xuyên nổi tiếng là thành phố an toàn, nhưng vài ngày trước lại xảy ra một chuyện kỳ lạ.

Bốn sinh viên đại học đột nhiên mất tích không dấu vết.

Sư huynh Lăng Tiêu đã điều tra rất lâu nhưng không tìm thấy chút âm khí nào.

Bốn sinh viên đó biến mất ngay trong một ngôi nhà ma, như thể bốc hơi, tuyệt đối không phải do con người gây ra.

Vụ này đã được xác định là sự kiện linh dị.

Vừa hay Vân Ngạn có mặt ở An Xuyên, anh ta đã ở lại cùng điều tra và lần tìm đến nhà ma.

Vân Ngạn nói: “Chúng tôi đến nhà ma điều tra vụ mất tích của bốn sinh viên đại học.”

Lâm Khê nhớ ra rồi, Nguyên Thanh Quán nằm trên sườn núi.

Không trách được lại thấy quen thuộc, cô đã từng đến đây vài lần lúc bốn tuổi, mười mấy năm trôi qua nơi này đã thay đổi rất nhiều.

Vân Ngạn hỏi: “Sư phụ, sư bá và các sư thúc đều ở trên núi, tiểu sư tổ xuống nhà ma có chuyện gì sao?”

Lâm Khê hờ hững đáp: “Nhận được một ủy thác. Chúng ta cùng mục tiêu, cứu ra ba kẻ xui xẻo. À không, phải là bốn, sinh viên còn lại là ai?”

Vân Ngạn nhíu mày: “Camera giám sát không chụp được tấm hình nào, người này hành động kỳ lạ, khác hẳn ba sinh viên kia.”

Lăng Tiêu dụi mắt: “Cùng là người Hoa, cứu luôn một thể, kệ là ai.”

Ánh mắt anh ta dừng lại trên người Quý Hành: “Cậu là?”

Quý Hành ưỡn ngực, giới thiệu trang trọng: “Tôi là tiểu đệ số một của chị đại.”

Lăng Tiêu nghe nhầm, tưởng cậu ta là đệ tử của tiểu sư tổ.

Nhìn cậu nhóc này không được thông minh lắm, tiểu sư tổ nhận cậu ta làm đồ đệ làm gì nhỉ? Hay cậu ta có tài năng đặc biệt?

Lăng Tiêu khách sáo đưa một tay ra: “Tiểu tiểu sư tổ, hân hạnh.”

Quý Hành vội phủ nhận: “Không không, tôi không phải, tôi chỉ là một chân sai vặt.”

Lăng Tiêu thu tay lại, giọng điệu lười biếng: “Sao không nói sớm, phí tình cảm.”

Quý Hành nép sau lưng chị đại, vẻ mặt có chút tủi thân.

Lâm Khê túm cậu ta ra: “Đứng thẳng lên, đi thôi.”

Quý Hành bĩu môi: “Vâng.”

Chị đại không có đồ đệ, bên cạnh chỉ có mỗi cậu ta.

Thật ra, đàn em và đệ tử chẳng khác gì nhau.

Vừa nãy, chị đại không phản đối việc cậu là đàn em số một… không phản đối tức là đồng ý rồi.

Hề hề, Tiền Phú Quý thua thảm rồi.

Quý Hành lại vui vẻ, nhảy nhót đi theo phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-285.html.]

Cô bán vé nhiệt tình chào hàng: “Các soái ca mỹ nữ ơi, tour một ngày trong nhà ma đang giảm giá mạnh đây, mua vé ngay thôi, không phải chín mươi tám, không phải tám mươi tám, chỉ hai mươi tám…”

Vân Ngạn gõ nhẹ lên bàn: “Chủ quán đâu?”

Cô gái nở nụ cười rạng rỡ: “Tôi là chủ quán, bốn người có cần mua vé không? Tôi giảm mạnh cho các vị, làm tròn luôn, tám mươi đồng cả thảy.”

Vân Ngạn lấy thẻ ra: “Xin hãy phối hợp điều tra.”

Mặt cô gái lập tức xị xuống: “Trời ạ! Anh đẹp trai thế mà lại là cảnh sát! Lại điều tra à, điều tra hoài điều tra mãi, sắp phá sản cái nhà ma của tôi rồi!”

Cô ta phẩy tay, thở dài bất lực: “Các vị cứ đi đi, tôi thu dọn rồi về quê cho xong.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhận được câu trả lời, Vân Ngạn đẩy cửa bước vào trong.

Bên trong nhà ma, ánh đèn lờ mờ: “tương cà” quét khắp tường, dưới sàn rải đầy mô hình đầu lâu, đạo cụ được làm cực kỳ chân thật, tạo cảm giác kinh dị hết mức.

Mọi người đi một mạch vào bên trong, Lâm Khê dừng lại ở căn phòng cuối cùng, kéo cửa thử thì phát hiện đã khóa.

Vân Ngạn giới thiệu: “Tiểu sư tổ, đây là phòng mật thất.”

Lăng Tiêu nhận xét: “Quán này đặc biệt đấy, kết hợp giữa nhà ma và mật thất thoát hiểm, gặp phải quỷ thật thì khỏi thoát, cả làng cứ thế mà ăn tiệc.”

Lâm Khê bĩu môi.

Tên này từ kẻ ham đánh nhau đã thành kẻ độc miệng rồi.

Giỏi nói thế thì nói thêm chút đi.

Nhà ma này đúng là thiên đường cho đám quỷ quái.

Lâm Khê nhắc nhở: “Lùi lại.”

Quý Hành lập tức lùi mấy chục bước, ôm đầu ngồi xổm vào góc.

Vân Ngạn cũng lùi về cùng chỗ, đứng yên lặng.

Lăng Tiêu ngơ ngác: “Hai người làm gì vậy?”

Cùng lúc đó, một tiếng nổ vang lên.

Ầm ầm ầm!!!

Luồng khí mạnh mẽ tỏa ra khắp nơi, Lăng Tiêu không đứng vững, cả người bị hất văng ba mét, ngã nhào xuống đất.

Anh ta không kìm được thốt lên chửi: “Ôi trời! Quá đỉnh!”

Bảo sao hai người kia lại né nhanh thế, tiểu sư tổ mạnh ghê gớm.

Lăng Tiêu bò dậy, chậm rãi tiến lại gần, ngay lập tức bị một làn âm khí đậm đặc phả vào mặt.

Anh ta lập tức tỉnh táo hẳn: “Có quỷ!”

Những con quỷ dày đặc chen chúc trong mật thất, liên tục chảy nước dãi.

“Mùi vị con người, thơm quá ~”

“Anh em, xông lên!”

Trước đám quỷ đông như thế, hai chân Lăng Tiêu run lẩy bẩy: “Tiểu sư tổ, tôi hơi căng thẳng…”

“Cút sang một bên.” Lâm Khê đẩy anh ta sang một bên rồi ba chiêu hai động tác hạ hết bọn quỷ.

Quỷ thường bị tống vào Quỷ Môn, còn ác quỷ thì cô diệt thẳng tay.

Lăng Tiêu tội nghiệp lại ngã thêm cú nữa, anh ta xoa cái m.ô.n.g ê ẩm.

Tiểu sư tổ ngày càng mạnh, giờ anh ta chẳng đánh lại nổi một ngón tay của cô.

Chỉ trong chớp mắt, đám quỷ biến mất sạch, căn phòng giống như một căn phòng bình thường, không còn chút âm khí nào.

Lăng Tiêu nhìn quanh một vòng: “Tiểu sư tổ, chỗ này sạch quá, bốn sinh viên đâu rồi?”

Lâm Khê chăm chú nhìn về một chỗ, khẽ cau mày: “Có mùi xác c.h.ế.t thoang thoảng.”

Lăng Tiêu không ngửi thấy, Vân Ngạn cũng không, Quý Hành lại càng không biết gì.

Lâm Khê lấy ra một lá bùa vàng.

Không trung phía trên đầu vang lên tiếng nổ lớn, nghe như tiếng pháo.

Lách tách, lách tách.

Mười giây sau, một t.h.i t.h.ể từ trên cao rơi xuống, lăn vài vòng rồi nằm yên, để lại những vệt m.á.u tươi chói mắt.

Khuôn mặt trắng bệch của xác c.h.ế.t quay về phía Lăng Tiêu, anh ta mở to mắt nhìn kỹ.

“Sinh viên mất tích!!”

Lâm Khê hỏi: "Là ai trong số họ?"

Lăng Tiêu gãi đầu: "Khó phân biệt quá."

Thi thể toàn thân phủ đầy những vết cắt chằng chịt, không một chỗ da nào nguyên vẹn, khuôn mặt tan nát thê thảm, mũi bị cắt cụt, mắt bị khoét rỗng, chỉ còn lại hai hốc m.á.u trống hoác.

Loading...