Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 282

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:20:54
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm đó, Vu Huy cũng mơ thấy, con trai ông ta đang khóc.

Xung quanh toàn là sương trắng, ông ta không thể nhìn rõ mọi thứ ở xa.

Tiếng khóc thút thít vang lên.

“Hu hu, bố ơi, cứu con với! Cứu con!!!”

“Con không muốn học, không muốn thi nữa, cứu con đi!!”

Con trai ông ta hét lên thống thiết, tiếng khóc thảm thiết vô cùng.

Vu Huy giật mình tỉnh dậy, gối ướt đẫm từ khi nào, ông ta nhận ra sự việc không đơn giản.

Cảnh sát vẫn không có tin tức gì, ông ta mang theo chút hy vọng cuối cùng, đến Thần Toán Đường tìm đại sư Lâm.

Vu Huy lau mặt, cố nén nước mắt: "Đại sư Lâm, chuyện là như vậy, con trai tôi đã mất tích năm ngày rồi, tôi rất sợ..."

Lâm Khê nhìn lướt qua ông ta, rồi nhìn sang những phụ huynh khác, lông mày khẽ cau lại.

Cung tử tức của những người này có gì đó rất lạ, bên trên lượn lờ một luồng hắc khí mãi không tan.

Che kín tướng mạo, giấu đi thiên cơ.

Thứ mạnh mẽ đến mức đó thì nhân gian hiếm gặp, chẳng lẽ mấy đứa trẻ bình thường này đã gặp phải thứ gì ghê gớm?

Lâm Khê bước tới trước mặt Vu Huy, quan sát kỹ: "Ông đứng im đấy, đừng nhúc nhích."

Vu Huy bất giác thấy sợ: "Được."

Lâm Khê tụ linh khí vào đầu ngón tay, rồi ấn mạnh xuống dưới mắt ông ta.

Vu Huy theo phản xạ nhắm mắt, cảm thấy đại sư đang cố ấn vào mắt mình, đau không chịu nổi.

Vì con trai mà phải cố chịu đựng!

Lâm Khê thu tay lại, cung tử tức của Vu Huy dần dần hiện ra.

Hmm, càng nhìn càng thấy kỳ lạ.

Lâm Khê nói thẳng: “Con trai ông chưa chết.”

Vu Huy mừng rỡ: “Cảm ơn đại sư.”

“Chưa nói xong.” Lâm Khê lạnh nhạt nói: “Tạm thời chưa chết, nhưng sắp rồi.”

Tướng mạo cho thấy con trai ông ta, Vu Tiến Tuyền, vừa c.h.ế.t lại vừa chưa chết, vừa sống lại vừa chẳng sống.

Lơ lửng giữa cái c.h.ế.t và sự sống, như con mèo của Schrödinger, ở trạng thái chồng chéo giữa sống và chết.

Vu Huy vừa hạ lòng xuống lại thót lên: “Đại sư, xin người cứu con trai tôi, tôi chỉ có một đứa con, tôi sẵn sàng đổi mạng mình lấy mạng con.”

Lâm Khê trầm ngâm một lúc: “Chuyện này có chút phức tạp.”

Lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này, rốt cuộc là c.h.ế.t hay chưa chết, cô cần phải đích thân điều tra.

Vu Huy vội nói: “Đại sư, tiền không thành vấn đề, dù có bán hết gia sản, tôi cũng phải cứu con.”

Lâm Khê ngước mắt nhìn ông ta: “Giá cả để sau rồi tính. Thứ con trai anh gặp phải rất quái lạ. Ông không cần quá lo, tôi sẽ cố hết sức. Chỉ cần nó cầm cự được đến lúc tôi tới thì không sao đâu.”

Nghe lời này, Vu Huy lòng vẫn đầy lo âu.

Tiểu Tuyền nhút nhát, dễ khóc, sức yếu chạy chậm, gặp nguy hiểm chắc c.h.ế.t đầu tiên.

Haiz… mong là nó may mắn gặp vận.

Mẹ của Khúc Phùng mắt đỏ hoe: “Đại sư Lâm, xin người cứu giúp con trai tôi là Khúc Phùng nữa.”

Lâm Khê gật đầu: “Ừm, tiện tay thôi.”

Cô hỏi: “Vu Huy đã kể giấc mơ của ông ta rồi, bà có điều gì bổ sung không? Hay có điểm gì khác?”

“Điểm khác…” Mẹ của Khúc Phùng lẩm bẩm mấy chữ đó, cố nhớ lại.

Trong mơ, con trai bà ta chửi rủa: “Đệt! Tôi là dân thể thao, không làm được mấy bài này! Anh, anh là anh duy nhất của tôi, mau cứu tôi!”

Mẹ Khúc Phùng lắc đầu: “Đại sư, tôi không nhớ thêm được gì, trong mơ nhìn không rõ, chỉ nghe thấy tiếng nói.”

Lâm Khê đáp một tiếng: “Còn gì nữa không?”

“À, đúng rồi.” Mẹ Khúc Phùng đập tay vào đùi: “Con trai tôi từ nhỏ đã luyện thể thao, tứ chi phát triển mà đầu óc thì đơn giản, không thông minh không khéo léo, chắc là đứa c.h.ế.t đầu tiên.”

Lâm Khê: “…”

Quả là nhận xét của mẹ ruột.

Ba người này không có hy vọng gì mấy, một đứa nhút nhát dễ khóc, một đứa đầu óc đơn giản chỉ biết lao vào, còn một đứa khó đánh giá như Ngô Bất Mãng, nhìn vẻ Tây Trang Nam kia cũng biết là dạng gì rồi.

Khả năng sống sót của ba người cực thấp, trừ phi bám được chân ai đó.

Mẹ Khúc Phùng thở dài: “Đại sư, tôi cũng không mong chờ gì nhiều, không cầu con nguyên vẹn chỉ cầu còn xác, cô cố hết sức là được.”

Ngoài miệng bà ta nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng đau khổ không nguôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-282.html.]

Không thể gây áp lực cho đại sư quá lớn, lỡ đại sư gặp bất trắc thì mọi chuyện coi như xong.

Mẹ Khúc Phùng chắp tay cầu nguyện: “Hy vọng Tiểu Tuyền và Khúc Phùng bình an, mong mọi chuyện suôn sẻ.”

Lâm Khê hiểu tấm lòng của những bậc làm cha mẹ: “Yên tâm.”

Quý Hành hét lên: “Chị đại, em nhớ ra rồi!”

Lâm Khê hỏi: “Nhớ gì cơ?”

Quý Hành vỗ tay: “Vu Tiến Tuyền, Khúc Phùng và Ngô Bất Mãng là bạn cùng phòng mới của em.”

Vụ án Bút Tiên kết thúc, ký túc xá cũ đã bị niêm phong.

Cậu ta được chuyển đến một phòng mới, nhưng chưa ở được mấy ngày nên không nhớ tên bạn cùng phòng.

Lờ mờ nhớ ra có ba người, một mặt trắng trẻo, một người cơ bắp và một bản sao của Chu Tuấn Kiệt.

Quý Hành ngập ngừng: “Vu Tiến Tuyền trước khi đi đã hỏi em có muốn đi du lịch ở An Xuyên không. Lúc đó Phú Quý bị thương, em phải hỗ trợ đại sư, nên đương nhiên đã từ chối.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Khê châm chọc: “Bạn cùng phòng của cậu đúng là nghề nguy hiểm cao.”

Ba bạn cùng phòng trước đây của Quý Hành, một bị Bút Tiên nhập, một suýt bị giết, một thì gặp trống da người.

Giờ đây ba bạn cùng phòng mới lại cùng mất tích, sống c.h.ế.t chưa rõ.

Quý Hành, đích thị là sát thủ bạn cùng phòng.

Quý Hành ngượng ngùng cười: “Em sẽ lập tức chuyển ra, không ở ký túc xá nữa, ha ha.”

Vu Huy lo lắng giậm chân: “Đại sư, khi nào chúng ta xuất phát?”

Lâm Khê tính toán một hồi: “Ba người bọn họ hiện tại vẫn ở An Xuyên, chúng ta đi ngay thôi.”

Quý Hành vẫy tay gọi lớn: “Đóng cửa nào.”

Các ông bà lão tự giác rời đi, Tô Tử Khôn và Giang Tế cũng bị kéo đứng dậy, giữa đám người lớn tuổi trông họ cực kỳ nổi bật.

Bác gái Hà thu dọn ghế: “Chàng trai, lần sau gặp lại nhé.”

“Chào tạm biệt.” Tô Tử Khôn vẫy tay, hạ giọng nói: “Đi thôi, đại sư Lâm có việc bận rồi.”

Giang Tế vẫn chưa chịu đi: “Tôi cũng muốn đi.”

Tô Tử Khôn nói thẳng: “Ôi chao! Tiểu tổ tông của tôi! Cậu đi để làm gì? Để bị ma bắt rồi dọa đại sư chắc?”

Giang Tế yếu ớt phản bác: “Không đâu, tôi không yếu vậy mà…”

Tô Tử Khôn cố kéo anh ta: “Tiểu tổ tông, đi thôi.”

Giang Tế vùng vẫy: “Không, tôi không…”

Hai người đang kéo co thì một cuộc điện thoại cắt ngang.

Tô Tử Khôn nói: “Điện thoại cậu kìa.”

Giang Tế rút điện thoại ra xem, vẻ mặt lập tức biến sắc.

Là anh cả!!!

Giang Tế lo lắng bất an, nắm chặt điện thoại.

Lần trước gây họa, anh cả đã mắng vài câu, cảnh cáo một hồi rồi từ đó không còn quản chuyện của anh ta nữa.

Anh cả ngày nào cũng đi sớm về muộn, anh ta thì cũng bận rộn, suốt ngày bay khắp nơi.

Hai anh em hầu như không gặp nhau.

Khoảng thời gian này, anh ta nỗ lực làm việc, không vi phạm hợp đồng, không cãi nhau với ai.

Vậy tại sao anh cả đột nhiên lại gọi điện?

Chẳng lẽ anh cả phát hiện ra sự tồn tại của em gái?

Không thể nào!

Nhà Hạ Mặc Hoa rất kín đáo, lúc đó ngoài Tô Tử Khôn thì không có ai khác.

Bên ngoài, anh ta chưa từng nhắc đến đại sư Lâm là em gái, thậm chí không dám gọi hai chữ "em gái."

Anh cả tuyệt đối không thể phát hiện được.

Giang Tế hít sâu một hơi, nhấn nút nghe máy, giọng hơi run: “Anh cả.”

“Về ngay, hoặc để tôi cho người đón cậu về!”

Tút... tút... tút...

Điện thoại chỉ thông trong một giây rồi bị cúp ngay, giọng anh cả vẫn như mọi khi, bình tĩnh, nhưng lại có vẻ thoáng chút gấp gáp.

Trong lòng Giang Tế càng thêm bất an, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.

Anh cả nói sẽ cho người đón, ý là phải trở về với tốc độ nhanh nhất, nếu không sẽ phái vệ sĩ áp giải anh ta về.

Loading...