Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 278

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:20:46
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Khê nhớ rất rõ, Nguyên Thanh Quán phần lớn là lão già, thanh niên ít lại càng ít, đệ tử nhỏ thì càng chẳng có.

Giờ đạo môn đang suy yếu, người có thiên phú về huyền học ngày càng ít, khó mà thu nhận được đệ tử mới.

Hơn mười năm rồi, sao càng ngày người càng sống như trẻ lại?

Ông già này rõ ràng lại nói dối.

Tịnh Nguyên đạo trưởng cười cười: “Tiểu sư tổ, tiểu sư tổ công, tôi dẫn hai người xem Nguyên Thanh Quán nhé.”

Ông ta giơ cao điện thoại, một ngôi đạo quán không cao không thấp hiện lên trên màn hình, đại điện treo một tấm biển vàng, trên đó viết ba chữ to, Nguyên Thanh Quán.

Chữ viết bay bổng khoáng đạt, đầy khí thế.

Có điều, sơn bên ngoài tấm biển đã tróc hết một nửa, trông loang lổ cũ kỹ, bao năm không thay, nghe nói là chữ do một vị quán chủ nào đó để lại.

Lâm Khê bỗng có linh cảm chẳng lành, ông già này lại chuẩn bị làm trò.

Tịnh Nguyên đạo trưởng vừa đi vừa giới thiệu: “Đây là thần điện, thờ tượng Tam Thanh, tiểu sư tổ từng trộm đào trên bàn thờ ăn, đi sang bên trái là nhà ăn.”

Ông ta nhấc lên cái bát sứt: “Cái bát này là tiểu sư tổ làm vỡ hồi bốn tuổi, tôi đặc biệt giữ lại đấy.”

“Đi theo tôi rẽ trái tiếp, phía sau có một dãy núi rừng, tiểu sư tổ từng ở đây bắt rắn, bắt rết, vẽ trận pháp trêu chọc mấy lão già chúng tôi…”

Sắc mặt Lâm Khê đen lại ngay lập tức: “Lão già, nói chuyện nghiêm túc đi, không thì tôi cúp máy đấy.”

Tịnh Nguyên đạo trưởng vội vã chữa cháy: “Tiểu sư tổ tuy có nghịch ngợm chút nhưng rất ngoan ngoãn, ăn được ngủ được lại giỏi giang, chẳng làm ai trong chúng tôi phải bận lòng, ha ha ha.”

“Nào, chúng ta đi tiếp, phía trước là ký túc xá, hồi trước tiểu sư tổ ở căn này.”

Ông ta mở cửa, căn phòng đơn sơ hiện ra, có một cái giường nhỏ, một cái bàn và một cái ghế, không có gì thừa thãi.

Phòng chật hẹp, chỉ cần xoay người là có thể đụng giường, diện tích còn chưa bằng nửa cái nhà vệ sinh ở Đế Cảnh Viên.

Phó Kinh Nghiêu nhìn mà có chút phức tạp, trong mắt thoáng qua sự ngạc nhiên, nhưng phần nhiều lại là xót xa.

“Trước Khê Khê ở đây sao?”

“Trước á?” Tịnh Nguyên đạo trưởng làu bàu: “Đây là phòng tốt nhất ở Nguyên Thanh Quán rồi đấy, chỗ tôi ngủ chỉ có mỗi tấm ván gỗ, từng ấy năm vẫn sống qua ngày như thế.”

Lâm Khê nghi ngờ ông già này cố ý than khổ, cô hỏi lại: “Hơn mười năm rồi mà không có chút thay đổi nào sao…”

Cô chưa kịp nói hết, Tịnh Nguyên đạo trưởng đã than liền ba tiếng: “Haiz! Haiz! Haiz!”

“Tiểu sư tổ, tiểu sư tổ công, tôi nói đều là thật, hai người xem mấy phòng khác sẽ rõ.”

Ông ta đẩy cửa phòng bên cạnh, tiếng "cọt kẹt" vang lên nghe chói tai.

Trong nháy mắt, năm sáu con chuột mập ú phóng ra ngoài.

Tịnh Nguyên đạo trưởng hoảng sợ kêu ầm lên: “Ối giời! Chuột ở đâu mà to thế?!”

Ông ta chạy trốn khắp nơi, nhảy lên giường gỗ.

Rắc một tiếng, tấm ván giường lập tức vỡ tan thành từng mảnh.

Hơn chục con chuột từ khắp các hướng chạy ra, có một con nhảy rất cao, suýt chút nữa lao thẳng vào mặt ông ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tim Tịnh Nguyên đạo trưởng như muốn ngừng đập, cần ngay một liều thuốc trợ tim.

“Ai đó, mau cứu với, hức hức hức…”

Màn hình điện thoại bỗng trở nên hỗn loạn, Lâm Khê chỉ nghe thấy tiếng hét chói tai và tiếng chuột chí chóe.

“Á á á!”

“Chít chít chít!”

“Tiểu sư tổ, cứu tôi với!!”

Lâm Khê không nói nên lời: “Ông già, chỉ là mấy con chuột thôi, lấy tinh thần đánh cương thi của ông ra mà chiến đấu.”

Một loạt âm thanh hỗn loạn truyền đến, cô hạ nhỏ âm lượng, chờ ông ta hét xong.

Năm phút sau, Tịnh Nguyên đạo trưởng tức tối chửi rủa: “Mấy con chuột thối, dám ị với đái trên giường của ta, còn gặm cả cái quần đùi của ta…đồ c.h.ế.t tiệt, @#%%&#!”

Nói chung là chửi rất thô tục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-278.html.]

Lâm Khê kêu lên: “Lão già, không có gì thì cúp máy nhé.”

“Đợi đã!!” Tịnh Nguyên đạo trưởng giơ điện thoại, bắt đầu than thở: “Hức hức, tiểu sư tổ, không có cô ở đây ngay đến lũ chuột cũng bắt nạt tôi…”

Phòng này lại càng tồi tàn, chẳng có chỗ nào lành lặn, chỗ này sứt, chỗ kia mẻ.

Một hàng quần đùi lỗ chỗ từng mảng bay phấp phới trong gió.

Tịnh Nguyên đạo trưởng vội vàng chuyển điện thoại sang chỗ khác: “Á, không đúng, xin hãy bỏ qua thứ này!”

Lâm Khê bối rối che mặt, sở thích của lũ chuột quả thực rất đặc biệt, chuyên gặm vào đúng phần giữa quần đùi.

Cô vô cùng nghi ngờ, ông già này lại đổ tội lên đầu lũ chuột, dùng quần đùi để gợi lòng thương cảm.

Quả nhiên ngay sau đó, Phó Kinh Nghiêu không nhịn được lên tiếng: “Đạo trưởng, ông không cần lo, tôi sẽ chi tiền sửa lại toàn bộ đạo quán.”

Anh nói uyển chuyển: “Chỗ này… người ở sẽ sinh bệnh.”

Tịnh Nguyên đạo trưởng vui như mở hội.

Không hổ danh là tổng tài bá đạo, vừa ra tay đã chi luôn tiền xây lại cả đạo quán.

Ha ha ha, có tiền rồi!

Nhưng không thể lộ rõ quá, nên khách sáo vài câu đã, rồi đùn đẩy một chút, cuối cùng “bất đắc dĩ” mà nhận lấy.

Tịnh Nguyên đạo trưởng cố gắng kìm nén niềm phấn khích: “Tiểu sư tổ công, không cần phiền đến ngài, người xưa có câu: Trời sẽ trao trách nhiệm lớn cho người tài, ắt phải khổ luyện tâm trí, tôi chịu đựng được mà.”

Lâm Khê bật cười: “Lão già, khóe miệng đang nhếch lên của ông bán đứng hết rồi.”

Tịnh Nguyên đạo trưởng suýt bật cười thành tiếng, ông ta nhanh chóng cúi đầu: “Tôi sống ra sao không quan trọng, chủ yếu là mấy đệ tử nhỏ trong quán, cái tuổi chưa kìm được tiểu tiện mà phải sống trong phòng thế này, chung đụng với lũ chuột, tôi thật lòng thấy có lỗi với bọn nó, haiz…”

Phó Kinh Nghiêu nhắm mắt lại, thực sự không nghe nổi nữa: “Đạo trưởng, xây lại đạo quán chỉ tốn chút tiền thôi, cái gì cần vứt thì vứt, cần mua thì mua, tất cả chi phí tôi lo.”

Tịnh Nguyên đạo trưởng ngay lập tức bật cười ha hả, chẳng che giấu nổi niềm vui, ngửa mặt lên trời cười ba tiếng.

“Ha! Ha! Ha ha ha!”

Qua màn hình cũng có thể cảm nhận được niềm vui của lão già, ông ta rõ ràng cố tình giả vờ đáng thương.

Lâm Khê bất lực nói: "Im lặng đi, ông làm ồn đến mắt tôi rồi."

Từ khóe mắt Tịnh Nguyên đạo trưởng, vô số nếp nhăn hiện ra, cả người trông đầy vẻ vui tươi.

Ông ta hít sâu một hơi: "Xin lỗi, tiểu sư tổ, tôi vừa nhớ ra chuyện vui, hì hì."

"Sư bá, sư huynh, quan chủ, Tịnh Nguyên lão đầu, ông nói xong chưa? Chúng tôi cũng muốn nói chuyện với tiểu sư tổ…”

Đám người bất ngờ tiến lại gần, Tịnh Nguyên đạo trưởng bị vây ở giữa, ông ta nắm lấy điện thoại la lớn: "Không được chen lấn, từng người một thôi."

Không ai nghe lời ông, Tịnh Nguyên đạo trưởng đành phải đem Lâm Khê ra.

“Tiểu sư tổ ở đây, không được vô lễ!”

Mọi người lập tức im lặng, xếp thành hàng ngay ngắn.

Lâm Khê nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc, nói: "Lão đầu, giới thiệu một chút đi."

Tịnh Nguyên đạo trưởng đổi sang tư thế thoải mái: "Tự giới thiệu đi."

Bốn lão già vẫy tay: “Chào tiểu sư tổ, chào tiểu sư tổ công.”

Lâm Khê nhớ những người này, ngày trước họ toàn chạy theo sau lưng ép cô uống sữa.

Lần lượt là lão đầu râu dài cực, lão đầu râu dài, lão đầu râu ngắn, và lão đầu không râu.

Lâm Khê phẩy tay: "Chào các ông."

Phó Kinh Nghiêu cũng chào theo cô: "Chào mọi người."

Đám đông chợt vang lên một tiếng kinh ngạc: "Tiểu sư tổ công đẹp trai quá! Đẹp đến mức chân tay bủn rủn luôn rồi!!”

Lâm Khê lạnh lùng quét mắt: "Ai vừa nói, bước ra đây."

Tịnh Nguyên đạo trưởng túm lấy tai lão đầu không râu: "Trước mặt tiểu sư tổ mà nói năng linh tinh, ông xong đời rồi!"

Lão đầu không râu tên là Hư Nguyên, làm gì cũng chẳng giỏi, chỉ giỏi nhất ăn uống, lại rất thích đùa giỡn.

Lúc nhỏ Lâm Khê thường giành ăn với ông ta, lão đầu này chẳng hề thay đổi chút nào.

Loading...