Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 276
Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:20:42
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Muốn ôm.” Bàn tay Phó Kinh Nghiêu đặt lên eo cô, siết chặt hơn: “Ôm thêm một lúc nữa.”
Lâm Khê đành chịu.
Người đàn ông này đôi khi thật trẻ con, còn khó chiều hơn cả một đứa trẻ ba tuổi, nên gọi anh là Tiểu Kinh Nghiêu mới đúng.
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng anh, nửa đùa nửa thật: “Tiểu Kinh Nghiêu nhỏ, ôm đủ chưa?”
Phó Kinh Nghiêu đáp từng chữ một: “Chưa đủ, cả đời cũng không đủ.”
Lâm Khê để mặc anh ôm: “Được rồi, tùy anh.”
Đứa trẻ con ngang bướng thì làm gì đây?
Tất nhiên là phải tha thứ rồi.
Phía sau cửa, v.ú Ngô thò đầu ra, cười ngây ngô: “Hì hì hì hì…”
Lại được nhìn thấy rồi.
May mà bà ấy khôn khéo, giả vờ trở về Sơn Thủy Biệt Cư để nhường không gian riêng tư cho cậu cả và mợ chủ.
Giờ thì ôm nhau rồi, lát nữa chắc sẽ hôn thôi, hì hì.
Vú Ngô cười một cách gian tà.
Nhìn CP ngoài đời này thật tuyệt vời, ngọt ngào đến mức bà ấy muốn lăn ra sàn.
Mấy CP trong tiểu thuyết tổng tài đều là phù du, cậu cả và mợ chủ mới là tuyệt nhất. Bà ấy mãi mãi là fan cuồng của CP này.
Vú Ngô lấy điện thoại ra, định chụp lại cảnh tượng này thì bất ngờ cảm thấy có gì đó nguy hiểm đến gần.
Không xong rồi! Chạy thôi!!
Bà nắm chặt điện thoại, cắm đầu chạy.
Lâm Khê phát hiện nhưng không đuổi theo, vì cô vẫn bị người đàn ông ôm trong lòng.
Cô quay đầu: “Vú Ngô…”
Phó Kinh Nghiêu hơi ngẩng đầu, cọ vào vai cô: “Khê Khê, đừng để ý bà ấy.”
Lâm Khê bất giác run lên, lồng n.g.ự.c như bị một chiếc lông chim khẽ lướt qua, có chút ngứa ngáy.
Ọt ọt——!
Một âm thanh không đúng lúc vang lên.
Lâm Khê cười ngượng: “Em thật sự đói rồi.”
Phó Kinh Nghiêu khẽ cười: “Được rồi, ăn sáng nào.”
Ăn sáng xong, Lâm Khê dựa vào sofa nghỉ ngơi: “Anh có đi làm không? Khi nào chúng ta đến thăm ông bà?”
Phó Kinh Nghiêu cười nhẹ: “Hôm nay là Chủ nhật, lát nữa mình đi.”
Anh ghé lại gần hơn một chút: “Khê Khê nhớ nhé, Chủ nhật anh không đi làm, dành thời gian cho em.”
Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ, Lâm Khê đáp đại vài tiếng: “Ừ ừ, chúng ta đi thôi, đừng để ông bà chờ lâu.”
“Được.”
Hai người cùng nhau đến Sơn Thủy Biệt Cư, mũi chân của Lâm Khê vừa chạm đất thì một giọng nói vang lên.
“Chào mừng cậu cả và mợ chủ về nhà! Chào mừng cậu cả và mợ chủ về nhà! Chào mừng cậu cả và mợ chủ về nhà!”
Quản gia Lưu dẫn đầu, người làm đứng hai bên thảm đỏ, đồng loạt cúi chào.
Cách thức quen thuộc, quản gia Lưu quen thuộc.
Không biết bao nhiêu lần rồi, Lâm Khê vẫn bình tĩnh bước vào, Phó Kinh Nghiêu đi bên cạnh cô.
Quý Hành đang ngồi trên sofa bóc quýt, thấy hai người từ cửa đi vào liền lập tức đứng dậy, tay chân không biết để đâu.
“Chị đại… à quên! Anh cả, chị dâu.”
Cậu ta cực kỳ biết chừng mực, lúc anh không có mặt thì gọi là chị đại, còn khi anh có mặt thì gọi là chị dâu.
Lâm Khê gật đầu: “Đêm qua cậu không về nhà à?”
Quý Hành ngay ngắn giải thích: “Em nhớ ông bà ngoại nên đến thăm ông bà một chút.”
Thực ra là v.ú Ngô bắt ép cậu ta về đây, cậu ta cũng không dám về nhà một mình, đành ở lại đây.
Không ngờ lại đụng phải chị đại.
Quý Hành gãi đầu cười ngượng: “Ha ha.”
Trương Văn Tú gõ nhẹ vào đầu cậu ta: “Cười ngốc nghếch cái gì, tránh ra một bên.”
Quý Hành tự giác né sang góc, tiếp tục bóc quýt.
Lâm Khê giơ tay chào: “Cháu chào ông bà, lâu rồi không gặp.”
Trương Văn Tú và Phó Kiến Hoa cùng tiến tới, mỗi người kéo một tay cô: “Khê Khê, ông bà nhớ cháu lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-276.html.]
Lâm Khê mỉm cười: “Cháu cũng nhớ ông bà. Lần này đi chơi có vui không?”
Trương Văn Tú cười rạng rỡ: “Tất nhiên là vui rồi, gặp cháu dâu của bà càng vui hơn.”
Phó Kiến Hoa phụ họa: “Đúng vậy, ông cũng thế.”
“Ngồi xuống đi, có đói không? Muốn ăn gì thì tự lấy nhé, đừng khách sáo. Nhà của ông bà cũng là nhà của cháu…”
Như mọi khi, Lâm Khê bị hai ông bà kéo ngồi giữa, cho ăn đủ thứ.
Trương Văn Tú và Phó Kiến Hoa rất nhiệt tình, thay nhau nói.
“Khê Khê, dạo này cháu gầy quá.”
“Khê Khê ăn cái này đi, đây là đặc sản ông mang về từ Iceland.”
“Ăn thử món này nữa, ngon lắm. Bà nói cho cháu nghe…”
Phó Kinh Nghiêu đã quen với cảnh này, anh tùy tiện chọn một chỗ ngồi.
Quý Hành trong lòng thấy căng thẳng.
Sao anh cả lại ngồi cạnh cậu ta, lại cứ nhìn chằm chằm vào trái quýt, ánh mắt như muốn g.i.ế.c nó vậy.
Quýt dễ thương như vậy, sao lại muốn g.i.ế.c nó?
Phải ăn hết nó mới đúng!
Quý Hành cầm miếng quýt đang ăn dở lên, rụt rè hỏi: “Anh, ăn không?”
Phó Kinh Nghiêu liếc cậu một cái, im lặng không nói, cả người tỏa ra khí lạnh nặng nề hơn.
“Không ăn thì em ăn.” Quý Hành cho miếng quýt vào miệng, hai má phồng lên đầy đặn.
“Nhai nhai nhai… A, ngon quá, ăn thêm quả nữa, nhai nhai nhai, nuốt ực.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phó Kinh Nghiêu mặt lạnh lùng: “Im lặng chút!”
“Dạ, anh, đừng tỏa khí lạnh nữa, em đi ngay đây.” Quý Hành bưng cả đĩa quýt chạy mất.
Phó Kinh Nghiêu mặt càng lạnh hơn, bàn ăn trống không, chẳng còn gì cả.
Trước kia ít ra còn có một đĩa quýt chua, giờ thì đĩa quýt bị cậu em họ tiện tay dọn sạch rồi.
Rốt cuộc Quý Hành đến đây làm gì?!
Quý Hành cảm thấy có nguy hiểm đang tới gần, ôm theo mấy quả cam chạy ào vào bếp.
Nơi này thật tuyệt vời, đói thì có cơm ăn, buồn ngủ thì cứ nằm sàn mà ngủ.
Phó Kinh Nghiêu ngồi trên ghế sofa, giọng đầy vẻ u oán: “Khê Khê.”
Lâm Khê nuốt hết đồ ăn trong miệng, khẽ ho nhẹ: “Khụ khụ, ông bà, con no rồi, giờ hai người có thể tiếp tục chăm sóc Phó Kinh Nghiêu.”
Phó Kiến Hoa liếc nhìn cháu trai mình.
Cả người anh toát ra hàn khí, oán khí dường như hiện hữu, như thể sắp trào ra để dìm c.h.ế.t cả ông và bà nhà.
Con cháu lớn rồi, không còn dễ đùa giỡn như trước nữa.
Trương Văn Tú cất lời hóa giải bầu không khí ngượng ngập: “Kinh Nghiêu, hóa ra cháu cũng đến à, đừng ngồi ở góc đó nữa, qua đây để bà xem nào.”
Phó Kinh Nghiêu lạnh nhạt đáp: “Không cần đâu, cháu ổn mà.”
Trương Văn Tú vỗ nhẹ mu bàn tay Lâm Khê: “Khê Khê này, cháu nghe đấy, Kinh Nghiêu thích ngồi một mình ở góc, vậy thì chúng ta không cần để ý đến nó.”
Phó Kinh Nghiêu ngỡ ngàng, rút lại bước chân vừa mới tiến lên, khí áp quanh người càng hạ thấp hơn.
Thì ra bà chỉ khách sáo một chút thôi, cái ghế đối diện chỉ vừa ba người ngồi, không còn chỗ cho anh.
Đôi mắt Phó Kinh Nghiêu thoáng lộ vẻ u tối.
Lâm Khê nhận ra nét mặt anh thay đổi, trong lòng không khỏi có chút chạnh lòng.
Bố mẹ Phó Kinh Nghiêu đã mất từ sớm, ông bà nội lại ít khi quan tâm đến anh.
Thật là đáng thương, Kinh Nghiêu của mình, cô đơn một mình.
Lâm Khê có chút thôi thúc muốn chạy đến ôm anh.
Trương Văn Tú nhìn qua bên này rồi lại nhìn bên kia, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Ôi chao, Khê Khê lại thấy thương Kinh Nghiêu kìa.
Thằng nhóc này khá đấy, tự học cách lấy lòng người ta, mới chút thời gian đã chiếm được trái tim Khê Khê rồi.
Trương Văn Tú đảo mắt, cố ý cầm lấy một gói đồ ăn vặt: “Không cần để ý đến Phó Kinh Nghiêu, nó là người lớn rồi, tự lo được cho mình. Khê Khê, thử cái này nữa đi.”
Phó Kinh Nghiêu cúi đầu, không nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng trông vô cùng buồn bã.
Lâm Khê càng không đành lòng hơn, cầm túi đồ ăn chạy về phía anh: “Bà ơi, cháu ăn không nổi nữa, mang cho Kinh Nghiêu thử đi ạ.”
Phó Kinh Nghiêu ngước lên nhìn cô, đôi mắt đen lập tức sáng bừng: “Khê Khê…”
Lâm Khê cầm một chiếc bánh quy nhỏ, đưa đến bên miệng anh: “Thử đi, vị muối biển đó.”
Phó Kinh Nghiêu không nhìn, cứ thế ăn luôn, môi anh hơi cong lên: “Ừ, ngon lắm, ngọt thật.”