Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 274

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:20:37
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa ngoan ngoãn thu dọn tàn cuộc, thề lần sau nhất định giành chiến thắng.

Tiểu Thổ chui vào đất nằm ngủ.

Tiểu Kim đứng canh ở cửa bếp.

Tiểu Mộc thì cứ dòm chừng lầu hai, trong lòng ngứa ngáy, rất muốn lén nhìn trộm.

Tiểu Kim vỗ đầu nó: “Đừng có nghĩ bậy, lần trước chủ nhân quên phạt ngươi nhốt, lần này mà ngươi lại quậy nữa thì sẽ bị giam đến chết.”

Tiểu Mộc hỏi: “Ngươi không tò mò à? Chuyện của chủ nhân và bảo bối còn kịch tính hơn cả tiểu thuyết tổng tài.”

Tiểu Kim dẹp ngọn lửa tò mò, kiên quyết lắc đầu: “Chẳng tò mò chút nào.”

“Vẻ mặt ngươi đã bán đứng ngươi rồi.” Tiểu Mộc cười mỉm đầy bí hiểm: “Yên tâm, lần này ta có chừng mực. Đợi ta về sẽ kể cho các ngươi nghe.”

Tiểu tinh linh tóc xoăn hóa thành một tia sáng xanh, bay ra ngoài bụi cỏ.

Tiểu Kim lắc đầu thở dài: “Không làm bậy thì sẽ không chết.”

Nó nghe lời chủ nhân, trông chừng ba tiểu tinh linh còn lại.

Riêng Tiểu Mộc, nó quá nghịch, quản không nổi.

Trên lầu, Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu nhìn nhau, không khí có chút ngại ngùng.

Cả hai đồng thời lên tiếng: “Anh/em tắm trước đi.”

Phó Kinh Nghiêu khẽ cười: “Khê Khê, chúng ta rất ăn ý đấy chứ.”

Lâm Khê đáp: “Ở bên nhau lâu tự nhiên thành vậy thôi.”

Cô đã từng thấy, trong các tiểu linh thú của mình, dù Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa hay đối đầu, nhưng chúng phối hợp rất ăn ý.

Người đàn ông đột ngột tiến lại gần: “Khê Khê, anh nghe nói vợ chồng càng hôn nhau nhiều, độ ăn ý sẽ càng cao.”

“Lý lẽ gì kỳ quái vậy?” Lâm Khê đẩy n.g.ự.c anh: “Anh không tắm thì em tắm trước.”

Cô xoay người chạy đến tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ rồi lao vào phòng tắm.

Tắm xong đi ra, Phó Kinh Nghiêu không có trong phòng, không biết đi đâu rồi.

Lâm Khê vừa gội đầu xong, tóc vẫn còn ướt.

Cô lấy máy sấy tóc từ ngăn kéo, vừa cắm điện thì điện thoại reo.

Đinh đinh đang đang!!

Lâm Khê hơi ngạc nhiên: “Ông cụ?”

Hai người từng kết bạn trên mạng khi ở Điền Nam, nhưng Tịnh Nguyên đạo trưởng vẫn luôn “nằm im” trong danh sách liên hệ, chưa từng nhắn tin.

Tối nay bỗng nhiên ông cụ gửi một câu.

[Tiểu sư tổ~( ̄▽ ̄~)~]

Dùng biểu tượng cảm xúc này, hẳn ông cụ lại chuẩn bị bày trò gì đây.

Lâm Khê đáp: [Có gì thì nói, không thì thôi]

[Ấy dà! Tiểu sư tổ, không cần phải hung dữ thế chứ]

Tiếp theo, Tịnh Nguyên đạo trưởng gửi cả một loạt hình mèo biểu cảm ngộ nghĩnh.

Lâm Khê cạn lời, lão già còn “bắt trend” hơn cả cô.

[Gửi nữa là tôi chặn]

[Xin lỗi, lỡ tay, tiểu sư tổ đừng chấp người già]

[Rốt cuộc ông muốn gì?]

[Lần trước tôi nói, cô còn nhớ không?]

[Nhớ chứ, đọc tiểu thuyết tổng tài làm giảm IQ, ông già đừng đọc mấy thứ tào lao nữa]

[Người ta nói, một ngàn độc giả có một ngàn Hamlet, tiểu sư tổ cô chưa thấy được cái tinh túy…]

Lâm Khê nhắn gọn: [Xóa ngay]

[Đừng mà!!! Tôi sắp đến Nguyên Thanh Quán, cô không muốn gặp các lão già khác và đám đệ tử sao?]

Lâm Khê ngừng tay định chặn người.

[Gặp rồi thì chặn]

[Tiểu sư tổ, cô là người lạnh lùng vô tình (gào thét)]

Tịnh Nguyên đạo trưởng gửi thêm một hình mèo khóc, rồi gửi một đoạn dài.

Lâm Khê đọc trong vài giây.

Tóm lại là ông già nửa đêm nổi hứng, chẳng biết phải làm gì với trái tim rạo rực.

Nói mấy câu này mà không bị chặn sao?

Tịnh Nguyên đạo trưởng: [Tiểu sư tổ, tôi nói cho cô biết, bản chất của tình yêu là sự giao tiếp của hormone, là sức hút của thể xác, là… là sự thu hút của linh hồn, cái đó tạm gác qua]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-274.html.]

[Nói nghe này, khi nhìn thấy tiểu sư tổ công có thấy cảm giác rạo rực không? Tiểu sư tổ công và cô he he he…]

Lâm Khê ném điện thoại sang một bên, không muốn để ý đến ông cụ nữa.

Chờ đến lúc gặp đám đệ tử ở Nguyên Thanh Quán, sẽ lập tức xóa số ông cụ.

Lâm Khê ngáp dài, ngồi trên giường sấy tóc.

Vừa được một giây thì điện thoại lại đổ chuông, lần này là cuộc gọi.

Cô nhấn nút nghe, giọng nam trầm ấm vang lên.

“Khê Khê, anh ở phòng bên, quên lấy khăn tắm, phiền em đưa qua giúp.”

“Ồ, được rồi.”

Thảo nào lâu vậy không về, hóa ra là bị kẹt trong phòng tắm.

Lâm Khê tiện tay lấy một chiếc khăn tắm màu đen, chạy vào phòng bên, cô gõ cửa phòng tắm: “Em đến rồi.”

Cửa hé mở, một làn hương đàn hương thoang thoảng bay ra, bàn tay người đàn ông với ngón tay thon dài nổi gân xanh và vẫn còn đọng nước.

Lâm Khê hít sâu một hơi: “Tắm xong, cả phòng tắm đều phảng phất hương đàn hương, khí tím tuyệt đối ngấm sâu vào người rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Khê Khê, em nói gì vậy?”

Hơi nước lan tỏa, người đàn ông đứng ngay trước mặt cô, toàn thân trần trụi, phần dưới chỉ quấn hờ một chiếc khăn vừa che đủ ngang đùi.

Những giọt nước trên tóc anh từ từ chảy xuống cổ, men theo n.g.ự.c xuống bụng, rồi tiếp tục xuôi theo, không thể nói hết bằng lời.

Cảnh tượng này quá sức, khiến Lâm Khê ngẩn ra, há hốc miệng.

Trời ạ! Mỹ nam bước ra từ phòng tắm!!

Lâm Khê bất giác nhớ đến lời Tịnh Nguyên đạo trưởng, bản chất của tình yêu là sự thu hút.

Phó Kinh Nghiêu quả thực có sức hút từ đầu đến chân, cô sẽ không bao giờ quên cảnh này.

Người đàn ông cười mỉm: “Khê Khê, em nhìn anh ba mươi giây rồi đấy, đẹp không?”

Lâm Khê nuốt nước bọt.

Rõ ràng chưa tới ba mươi giây, chính xác là còn chưa tới ba giây!

Cô đỏ bừng tai, vội vàng dời ánh mắt: “Em… à ừm, anh ra nhanh quá, em chẳng thấy gì cả, cũng chẳng nghe gì luôn…”

Phó Kinh Nghiêu tiến lại gần hơn: “Khê Khê, vừa rồi nhìn không rõ phải không? Giờ mở to mắt ra nhìn anh đi, đẹp không?”

Lâm Khê bất giác lùi lại.

Ánh mắt cô không có vấn đề gì, chỉ liếc qua một cái đã nhìn rõ mồn một.

Phó Kinh Nghiêu có dáng người cực kỳ đẹp, y hệt như những gì miêu tả trong tiểu thuyết về các tổng tài, vai rộng eo thon, đôi chân dài, cơ bắp rõ ràng, lại thêm khuôn mặt ấy, trông quyến rũ một cách khó cưỡng.

Lâm Khê lại nuốt nước bọt, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu, chỉ biết tiếp tục lùi lại, nhưng đã không còn đường lui.

Phía sau cô là bồn rửa mặt, phía trên là một tấm gương lớn, phản chiếu hình ảnh của cả hai.

Trước mặt là Phó Kinh Nghiêu, phía sau cũng là hình ảnh của Phó Kinh Nghiêu, dù nhìn hướng nào cũng thấy thân hình cường tráng của anh.

Người đàn ông chống hai tay lên bồn rửa, hơi nghiêng người về phía trước, ôm cô trong vòng tay: “Khê Khê, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh đấy.”

Lâm Khê hít sâu một hơi: “Đẹp.”

Phó Kinh Nghiêu cười khẽ: “Đẹp chỗ nào?”

Lâm Khê buột miệng: “Chỗ nào cũng đẹp.”

Khóe môi Phó Kinh Nghiêu nhếch lên, thoải mái trưng ra bản thân: “Khê Khê, em đã thèm thuồng anh từ lâu rồi.”

Lâm Khê nhanh miệng hơn suy nghĩ: “Ừ ừ… hả?!”

Rốt cuộc là ai thèm thuồng ai đây?

Cô mở miệng, định phản bác: “Không…”

Gương mặt tuấn tú của anh đột ngột áp sát, môi ấm áp phủ lên đôi môi cô, nuốt trọn chữ “không” trong một nụ hôn sâu.

Trong gương, hai bóng người quấn quýt bên nhau, ánh sáng ấm áp trong phòng càng thêm phần mờ ám.

Ngoài cửa sổ gió thổi nhè nhẹ, một chiếc lá xoay vòng trên không trung.

Đúng rồi, kẻ đang chuốc họa vào thân chính là Tiểu Mộc.

Nó đã rút kinh nghiệm từ lần trước, mượn sức gió cất cánh, một bước nhảy cao tận năm mét.

Gió ca quá đỗi tận tâm, khiến Tiểu Mộc bay cao quá không xuống được, cứ xoay tròn tại chỗ suốt nửa tiếng.

Nó thay đổi kế hoạch, mọc ra vô số cánh tay, bám chặt vào ống nước bên ngoài tường, bám theo đó mà leo lên.

Đi năm bước dừng một bước, không dám phát ra tiếng động quá lớn.

Tiểu Mộc luôn chú ý xung quanh, để khỏi bị chủ nhân phát hiện, nhưng lại quên mất bốn tên người giấy bên dưới.

Tiểu Thổ hỏi: “Anh Kim, không ngăn lại à?”

Tiểu Kim nghĩ một giây: “Chúng ta nghe lời chủ nhân, không quản Tiểu Mộc.”

Loading...