Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 273

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:20:35
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Khê chỉ biết cạn lời.

Vú Ngô rất tận tâm, ngày nào cũng nhắc một lần, sợ rằng họ quên mất, bà ấy quả thật đã lo lắng quá nhiều.

Vú Ngô vẫy tay: “Mợ chủ, mai gặp lại.”

Bà ấy điều chỉnh bước chân, chuẩn bị rời đi.

“Khoan đã.” Lâm Khê nhìn trời: “Quý Hành, tiện đường đưa v.ú Ngô về Sơn Thủy Biệt Cư luôn đi.”

“Em á?” Quý Hành chỉ vào mình, bất giác có chút sợ hãi: “Nhỡ đâu lại lạc vào Quỷ Đạo, em sẽ bị Hắc Vô Thường với Bạch Vô Thường bắt nhốt mất.”

Lâm Khê bình tĩnh đáp: “Lần này sẽ không đâu, vừa rồi chỉ là tình cờ, thanh niên phải can đảm lên chứ.”

Quý Hành tay chân mềm nhũn: “Không được, em không dám, hay là sáng mai hãy đi, tối nay trải chiếu ngủ lại?”

Vú Ngô không hiểu: “Lái xe thôi mà, cậu không dám, để tôi lái cho, mười năm kinh nghiệm lái xe rồi.”

Quý Hành lập tức nhường chỗ: “Vú Ngô, mời bà.”

Vú Ngô đặt chiếc túi xuống, ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, mọi động tác đều dứt khoát.

Bà ấy quan sát nội thất xe: “Cậu chủ nhỏ, cậu không thường đi chiếc xe này, xe mới à?”

Quý Hành leo lên ghế phụ, tranh thủ trả lời: “Xe của bạn, phiền v.ú đưa tôi về nhà nhé.”

Vú Ngô khởi động xe một cách thành thục: “Tối nay về Sơn Thủy Biệt Cư, sáng mai ông cụ và bà cụ về, hai người cũng tiện gặp mặt.”

“Cũng được.” Quý Hành không dám từ chối, ai cầm lái người đó là đại ca.

Hai người cùng vẫy tay.

“Mợ chủ, tạm biệt.”

“Chị đại, tạm biệt.”

Lâm Khê vẫy tay: “Tạm biệt.”

Nhìn theo chiếc BMW màu bạc khuất dần trong màn đêm, cô bước vào biệt thự.

Phó Kinh Nghiêu khoanh chân ngồi trên sofa, thấy cô về liền đứng dậy ngay: “Khê Khê, về rồi à?”

“Ừm.” Lâm Khê đặt chiếc túi nhỏ xuống: “Hôm nay em đến bệnh viện giải quyết chút việc, nên về trễ một chút.”

Phó Kinh Nghiêu tự nhiên nắm tay cô: “Mệt không?”

Lâm Khê lắc đầu: “Không mệt, em chưa đánh nhau mà.”

Phó Kinh Nghiêu lại hỏi: “Chúng ta đi ăn nhé, đói chưa?”

“Chưa đói.” Lâm Khê l.i.ế.m môi: “Em đã ăn nhiều đùi gà rồi.”

Grào——!

Bụng cô phát ra tiếng động không đúng lúc, cô có chút ngượng ngùng: “Muốn đi vệ sinh thôi.”

Phó Kinh Nghiêu: “Đi đi, anh chờ em.”

Lâm Khê lao vào nhà vệ sinh.

Uống một ngụm Coca lạnh, cắn miếng gà rán nóng hổi, bụng cô căng đầy, không dễ chịu lắm.

Một lát sau, cô đi vào phòng ăn, hương thơm của món ăn lan tỏa khắp nơi.

Lâm Khê không khỏi cảm thán: “Vẫn là đồ ăn v.ú Ngô nấu thơm, đồ bên ngoài tuy ngon nhưng ăn một lần là ngấy, tay nghề của v.ú Ngô tuyệt hảo.”

Phó Kinh Nghiêu múc một bát canh sườn ngô: “Vú Ngô từng tham gia thi nấu ăn, đoạt giải nhất đấy.”

“Vú Ngô đúng là nhân tài.” Lâm Khê uống một ngụm canh nóng, cảm giác mệt mỏi tan biến ngay lập tức.

Món canh ngọt vị muối, tươi ngon đậm đà.

Trên bàn bày mười mấy món, phong cách Á-Âu kết hợp hài hòa, có đủ hải sản, thịt, rau củ, phối hợp cân đối.

Đáng tiếc, Lâm Khê đã no, chỉ có thể uống chút canh.

Nhiều món như vậy không thể để lãng phí, cô xoay cổ tay, gọi các tiểu tinh linh ra để giải quyết giúp.

Từ khi có tiểu tinh linh, trong nhà không bao giờ còn thức ăn thừa, lần nào ăn xong cũng là “đĩa sạch”.

Năm người giấy xếp hàng ngay ngắn, đồng thanh hô: “Chủ nhân, bảo bối của chủ nhân, chào buổi tối.”

Lâm Khê xoa xoa bụng: “Ta no rồi, những món này giao cho các ngươi.”

Tiểu Thổ giơ tay: “Chủ nhân, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, em ăn khỏe nhất.”

Tiểu Hỏa không chịu thua: “Em ăn khỏe nhất.”

Tiểu Thủy vốn không phục quả đầu xù của Tiểu Hỏa: “Chủ nhân, em mới là tiểu tinh linh ăn khỏe nhất.”

Tiểu Kim đứng bên cạnh can ngăn: “Mấy đứa đừng cãi nhau nữa.”

Tiểu Mộc thì trưởng thành hơn, lẳng lặng gắp một miếng cá, uống một ngụm yến sào.

Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ tranh cãi không ngừng.

Tiểu Thủy: “Nước chứa muôn loài.”

Tiểu Hỏa: “Lửa thiêu đốt muôn loài.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-273.html.]

Tiểu Thổ: “Đất sinh ra vạn vật, không có đất thì chẳng có gì khác, nên các ngươi phải gọi ta một tiếng mẹ đất.”

Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa không phục: “Chủ nhân gọi ngươi là mẹ đất, ngươi dám nhận không?”

Tất nhiên nó không dám, Tiểu Thổ hừ hai tiếng: “Chủ nhân và bảo bối của người là ngoại lệ, còn hai đứa ngươi mới là phạm quy.”

Trong lúc ba đứa cãi nhau, Tiểu Mộc đã lặng lẽ ăn trước, xử hết mười miếng cá hồi, một bát yến sào, năm miếng thịt kho tàu, một con cá vược, vô số ốc biển, v.v.

Tiểu Kim gõ đầu Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ: “Cãi nữa là không có cơm ăn đâu!”

Ba người giấy đồng loạt im lặng, chúng nhìn Lâm Khê: “Chủ nhân, ý người thế nào?”

Lâm Khê đành thở dài.

Khoảnh khắc này, trí thông minh của các tiểu tinh linh hiện lên rõ nét: Tiểu Kim là anh cả, Tiểu Mộc là vua ăn uống, còn bộ ba Thủy - Hỏa - Thổ là mấy đứa ngốc.

Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ nhìn cô đầy mong đợi: “Chủ nhân.”

Tiểu Kim cũng gọi: “Chủ nhân.”

Lâm Khê buột miệng: “Hỏi bảo bối ấy.”

Phó Kinh Nghiêu nghe được từ này, khóe môi hơi nhếch lên.

Lần đầu tiên Khê Khê gọi anh là bảo bối.

Bảo bối tức là báu vật...

Các tiểu tinh linh đồng loạt quay lại gọi: “Bảo bối, bảo bối, ngài nói đi.”

Phó Kinh Nghiêu đè khóe miệng xuống, nghiêm túc nói: “Ta ăn xong rồi, mấy cậu thi ăn đi, ai thua thì phải rửa bát.”

“Được ạ.” Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ đều đồng ý.

Tiểu Mộc rút vào góc, tránh bị vạ lây.

Tiểu Kim không tham gia mấy trò vô bổ, ôm bát ngồi sang một bên.

Lâm Khê nhắc nhở: “Thi thì thi, đừng làm rơi vãi khắp nơi đấy.”

“Không vấn đề gì.” Ba người giấy chỉnh tề nghiêm túc: “Bảo bối, chúng em sẵn sàng rồi.”

Phó Kinh Nghiêu bình tĩnh đếm, giọng như dỗ trẻ con: “Ba, hai, một, bắt đầu.”

Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa, và Tiểu Thổ lao đến bàn ăn, tạo ra một cảnh tượng hỗn loạn.

Lâm Khê lập tức đứng dậy, kéo Phó Kinh Nghiêu né sang một bên.

Tiểu Kim không may trúng phải một miếng ớt hổ bì, nhưng vẫn bình thản nhặt lên, cho vào miệng rồi tiếp tục ăn.

Quy tắc ba giây, đồ ăn rơi xuống đất chưa quá ba giây là vẫn sạch, không được lãng phí.

Lâm Khê bắt đầu làm trọng tài: “Tiểu Thổ ném ớt bừa bãi, trừ ba điểm.”

“Tiểu Thủy làm đổ bát, trừ ba điểm.”

“Tiểu Hỏa đốt cháy cà tím, trừ mười điểm.”

Lâm Khê ngỡ ngàng, khoanh tay quát: “Tiểu Hỏa, ngươi không được dùng lửa để ăn gian.”

Tiểu Hỏa tranh thủ gật đầu: “Vâng, chủ nhân.”

Tiểu Mộc ăn xong thịt kho tàu, ôm cái bát trống rỗng, ngồi xem ba tiểu tinh linh tranh tài.

Dù ai thua ai thắng, dù sao cũng không đến lượt nó rửa bát.

Kết quả nhanh chóng được công bố. Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa vì tranh nhau một miếng cải xanh mà chịu thiệt.

Tiểu Thổ giành được danh hiệu “vua ăn cơm” nhờ hơn một miếng thịt bò kho.

Tiểu Mộc nhận xét: “Vì vậy đừng dại gì nhặt cải xanh mà bỏ thịt bò kho.”

Lâm Khê tuyên bố: “Tiểu Thổ thắng, Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa thu dọn bàn và rửa bát.”

Tiểu Thổ mừng rỡ, nhảy cẫng lên: “Yay yay yay! Ta giỏi nhất!”

Nó nhảy cẫng lên rồi vô tình dẫm trúng ghế, đầu đập vào thùng rác.

Cú va đập làm chiếc váy trắng lấm lem dầu mỡ, biến nó thành một tiểu tinh linh dơ bẩn.

Tiểu Thổ rên rỉ: “Bộ váy đẹp chủ nhân làm cho ta!”

Tiểu Mộc chợt lên tiếng: “Kinh nghiệm của Tiểu Thổ cho chúng ta thấy đừng mừng sớm, họa và phúc vốn luôn song hành.”

Tiểu Thổ chạy đến bên Lâm Khê, đôi mắt ngấn nước: “Chủ nhân, ta không cố ý làm hỏng món quà của người.”

“Được rồi được rồi.” Lâm Khê xoa đầu nó, khẽ chạm vào, vết dầu mỡ lập tức biến mất.

Tiểu Thổ vui sướng xoay vòng vòng: “Cảm ơn chủ nhân.”

Tiểu Mộc tiếp tục bình luận: “Tiểu tinh linh biết làm nũng sẽ được chủ nhân yêu thương, ta chỉ có nước bị nhốt vào phòng tối, huhuhu.”

Lâm Khê kéo tai nó: “Tiểu Mộc, ngươi hiểu biết quá ha!”

“Cũng thường thôi.” Tiểu Mộc chớp mắt: “Chủ nhân, ta đi trông chừng Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa, kẻo họ đánh nhau phá hỏng cả nhà bếp. Người và bảo bối mau nghỉ sớm đi.”

Lâm Khê nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối.

Cô buông tay: “Tự do hoạt động.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hoan hô!”

Loading...