Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 262

Cập nhật lúc: 2025-04-15 11:16:50
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Khê liếc nhìn cô ấy một cái. "Không có ma, nhưng có một chút âm khí. Chắc chắn là cô từng thấy ma."

"Không thể nào!" Hoa Nguyệt Nguyệt kêu lên thảm thiết. "A! Tôi đâu có đắc tội với ai, sao ma cứ nhắm vào tôi chứ?"

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy vào làm ở bệnh viện Trung Tâm thành phố, trở thành một y tá nhỏ.

Công việc vất vả, mỗi ngày chỉ có hai điểm đến là bệnh viện và nhà, về đến nhà là nằm lăn ra ngủ.

Hoa Nguyệt Nguyệt không hiểu tại sao mình lại gặp ma. "Đại sư, mau cứu tôi!"

"Bình tĩnh đi, âm khí trên người cô rất yếu, chỉ là tiểu quỷ thôi." Lâm Khê giải thích. "Bệnh viện là nơi trị bệnh cứu người, cũng là nơi đón chào Hắc Bạch Vô Thường, có âm khí là chuyện bình thường."

Âm khí của Hoa Nguyệt Nguyệt so với của Lư Tử Ngang chẳng khác nào một giọt nước với biển cả, hầu như không ảnh hưởng gì đến cơ thể.

Tình trạng của Lư Tử Ngang đặc biệt hơn, anh ta đã bị quỷ hút tinh khí lấy mất rất nhiều sinh khí, hao tổn mười năm tuổi thọ.

Lâm Khê khẽ nói: "Cô thường xuyên ở trong bệnh viện nên bị nhiễm một ít âm khí. Chỉ cần phơi nắng một chút là âm khí tiêu tan ngay, đừng lo lắng quá."

Hoa Nguyệt Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. "Dạo này tay chân tôi cứ mềm nhũn, đầu óc thì quay cuồng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy."

Lâm Khê nhìn qua liền hiểu rõ. "Do thức đêm mà ra, bổ sung thêm giấc ngủ và uống chút gì bổ máu, một tháng là khỏe lại thôi."

Hoa Nguyệt Nguyệt cười khổ. "Cảm ơn đại sư đã chỉ bảo."

Số bệnh nhân ở bệnh viện ngày càng nhiều, chẳng bao giờ có thể tan ca đúng giờ, sau này chắc phải uống nhiều nước nóng để giữ sức mà sống.

Hoa Nguyệt Nguyệt cắn môi dưới, còn một thắc mắc khác. "Chỉ có mình tôi trong cả phòng nghe thấy tiếng động lạ, những người khác không có phản ứng gì. Họ còn nghĩ tinh thần tôi có vấn đề."

Cô ấy bổ sung thêm: "Đại sư, tôi không có ý nghi ngờ cô đâu, chỉ là muốn nói sự thật, tại sao lại như vậy?"

Lâm Khê thản nhiên đáp: "Người thường sau khi c.h.ế.t sẽ thành bạch quỷ, nói chung là không làm hại được ai. Nếu trong lòng còn vướng mắc sẽ lưu lại dương gian."

Hoa Nguyệt Nguyệt hiểu ra. "Ý của đại sư là con ma muốn gặp tôi, nên cứ mãi bám theo tôi?"

Lâm Khê gật đầu. "Trong mấy tháng gần đây, có ai thân thiết với cô qua đời không?"

Hoa Nguyệt Nguyệt xoa xoa thái dương. "Lạ thật, không có ai cả. Người thân của tôi đều còn sống, ông bà nội, ông bà ngoại... ừm."

Cô ấy quyết định kể chi tiết tình huống lúc đó. "Đại sư, chuyện là thế này, một tháng trước tôi trực ca đêm ở phòng..."

"Tít tít tít!"

"Giường số 07 gọi, giường số 07 gọi..."

Hoa Nguyệt Nguyệt vừa đặt lưng xuống thì chuông báo phòng bệnh lại vang lên. Cô ấy vội vàng bật dậy chạy đến phòng bệnh số 07.

Giường số 07 là của một cậu bé bảy tuổi, nhập viện do giảm tiểu cầu, hôm nay vừa mới làm xong thủ thuật chọc tủy.

Hoa Nguyệt Nguyệt khẽ ho một tiếng, dịu giọng nói: "Bé giường 07, con thấy chỗ nào không khỏe?"

Cậu bé nhìn chằm chằm vào góc trái phía trên của cái điều hòa, đôi mắt đầy sợ hãi. "Chị y tá ơi, chỗ đó có người! Em thấy một người trong suốt! Sợ quá, sợ quá!"

Hoa Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, đèn chỉ thị của điều hòa vẫn sáng, làm sao có người nào ở trên đó được?

Trẻ con hay có trí tưởng tượng phong phú, chắc vừa làm thủ thuật xong nên xuất hiện ảo giác thôi.

Cô ấy nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, chị giúp con đuổi người trên điều hòa đi nhé. Em ngủ ngoan đi nào."

"Vâng, chị đuổi người đó đi nhanh lên nhé."

Cậu bé giường 07 tin vào lời cô, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.

Hoa Nguyệt Nguyệt trở về bàn trực, chống cằm ngủ gật.

Đã hai đêm liền không ngủ, mệt c.h.ế.t đi được.

"Tít tít tít!"

Âm thanh khó chịu lại vang lên, Hoa Nguyệt Nguyệt lê bước chân mệt mỏi bước tới.

"Lần này là giường số mấy... Ủa, lại là số bảy."

Hoa Nguyệt Nguyệt bước vào phòng bệnh số bảy. "Bé con, lại sao nữa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-262.html.]

"Chị ơi, chị lừa em! Chị chưa đuổi người trên điều hòa đi, người đó muốn đuổi em đi, em không muốn đi đâu, đây là giường của em mà, hu hu hu..."

Cậu bé òa khóc nức nở, bố mẹ cậu ấy đứng bên cạnh cũng không biết làm sao.

Hoa Nguyệt Nguyệt lại nhìn lên điều hòa, bắt đầu nghi ngờ, không lẽ thật sự có người ở trên đó?

Bệnh viện vừa khoa học lại vừa kỳ bí, có một quy định bất thành văn là trực ca đêm không được uống sữa bò, không được ăn xoài, thanh long hay những loại trái cây khác.

Hồi mới vào bệnh viện, cô ấy không biết điều này nên đã cắn một miếng thanh long.

Kết quả là đêm đó cực kỳ bận rộn, nhận thêm bảy tám bệnh nhân, bận rộn đến sáng.

Kể từ đó, Hoa Nguyệt Nguyệt tin vào khoa học nhưng vẫn tôn trọng những điều kỳ bí.

Cô ấy đứng lên ghế, giơ tay vẫy vẫy về phía điều hòa. "Bé con, giờ thì chị đã đuổi người trên điều hòa đi rồi, đừng khóc nữa, ngủ ngoan nào."

Cậu bé giường 07 nói: "Chị ơi, chị giỏi quá, người đó đi rồi."

Hoa Nguyệt Nguyệt trở lại bàn trực, dần dần quên đi chuyện này.

"Tít tít tít!"

Không biết đã bao lâu trôi qua, chuông báo lại vang lên.

Hoa Nguyệt Nguyệt mắt nhắm mắt mở, như một bóng ma đứng dậy.

Giường nào lại kêu lần này nhỉ?

Giường 61, cuối hành lang, miễn không phải giường 07 là tốt rồi.

Hoa Nguyệt Nguyệt ngáp dài, mơ màng bước đến cuối hành lang.

Cô ấy đẩy cửa bước vào. "Giường 61, có chuyện gì không... Không đúng! Tầng này chỉ có 60 giường thôi!"

"Chết tiệt! Mình đang ở đâu thế này?!"

Xung quanh tối đen như mực, chỉ thấy thấp thoáng một chiếc giường trắng ở giữa phòng, tấm vải trắng phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo, như đôi mắt của loài sói.

Một cơn lạnh lẽo trườn lên tim, Hoa Nguyệt Nguyệt lập tức tỉnh táo, trong lòng điên cuồng chửi thề.

Cô ấy quay người với tay tìm nắm cửa, nhưng cánh cửa trước mặt đã biến mất, biến mất một cách bí ẩn!

"Chết tiệt!" Hoa Nguyệt Nguyệt ôm chặt ngực, tim đập thình thịch.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phòng bệnh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe rõ tiếng kim rơi, chỉ còn lại tiếng tim đập của cô ấy.

Khi còn thực tập, Hoa Nguyệt Nguyệt đã nghe rất nhiều câu chuyện ma.

Một nam y tá từng vào phòng phá thai kiểm tra đèn, nghe thấy tiếng khóc thê lương của trẻ sơ sinh vang vọng không ngừng.

Một bác sĩ từng bị kẹt trong thang máy lúc nửa đêm, kết quả là bị nhốt trong nhà xác, phải ở cạnh xác c.h.ế.t cả đêm.

Sao mình lại xui xẻo đến mức gặp chuyện như truyền thuyết về ma vậy chứ?

Hoa Nguyệt Nguyệt muốn khóc mà không khóc nổi, cô ấy chắp tay cầu nguyện. "Các vị thần tiên, các vị đại thần, các vị quỷ vương, oan có đầu nợ có chủ, nếu không tìm được chủ nợ, xin đến tìm viện trưởng của bệnh viện chúng tôi."

"Nguyệt Nguyệt chỉ là một y tá nhỏ, chỉ có thể chỉ đường cho các ngài. Văn phòng viện trưởng ở tầng mười ba của tòa nhà hành chính, xin hãy nhanh chóng tới đó..."

Lời vừa dứt, cánh cửa biến mất đã xuất hiện trở lại phía sau lưng.

Hoa Nguyệt Nguyệt kéo mạnh cửa rồi chạy thục mạng.

Sau khi trời sáng, cô ấy đặc biệt đến xem phòng bệnh cuối hành lang, không hề có cánh cửa nào lạ.

Nhưng tối hôm đó không phải là ảo giác, con ma đó không ở đây nữa, rất có khả năng đã tìm đến văn phòng viện trưởng.

Ha ha, đem viện trưởng ra quả là hiệu quả.

Hoa Nguyệt Nguyệt có chút áy náy, nhưng cô ấy tin rằng viện trưởng có thể chịu được sự quấy rối của ma.

Viện trưởng bệnh viện thường có bát tự rất mạnh, không mạnh thì cũng sớm rời đi hoặc vào tù rồi.

Viện trưởng, tự lo liệu lấy, Nguyệt Nguyệt âm thầm cầu nguyện cho ông ấy.

Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, sáng hôm sau viện trưởng tức giận xông đến tìm cô...

Loading...