Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 260

Cập nhật lúc: 2025-04-15 11:16:46
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Khê đập mạnh lên lưng anh ta, “Không được ngất, mau đưa tiền đây, năm nghìn.”

Lư Tử Ngang cố nén nước mắt, nhanh chóng chuyển khoản, “Cảm ơn đại sư đã cứu mạng chó của tôi.”

Anh ta rụt rè hỏi, “Vậy tôi còn bao nhiêu thời gian?”

Lâm Khê đáp tỉnh bơ: “Yên tâm, tạm thời chưa c.h.ế.t đâu, chỉ tổn thọ mười năm thôi.”

Lư Tử Ngang ngẩn ngơ mất năm mươi giây.

Mất mười năm tuổi thọ thôi sao?!

Một đêm mất mười năm tuổi thọ, trên đời không có gì đắt hơn nữa.

Lâm Khê nhắc nhở, “Chàng trai à, hãy trân trọng những ngày tháng sau này, tạm biệt nhé.”

Lư Tử Ngang gật đầu, “Đại sư, tôi hiểu rồi.”

Người xưa quả không lừa, chữ “sắc” là con d.a.o treo trên đầu.

Hình ảnh của “Mỹ Mỹ” đã khắc sâu vào tim anh ta, mãi mãi không quên được.

Lư Tử Ngang quyết định đến đạo quán làm công quả, ngày ngày tụng kinh ăn chay.

Kiềm chế dục vọng, tu thân giữ mệnh.

Chiếc BMW màu bạc dừng lại, ba người bước xuống xe.

Quý Hành ngẩng đầu nhìn mặt trời, nói: "Xử lý xong chuyện của Lư Tử Ngang rồi, giờ đã trưa rồi."

Cậu ta l.i.ế.m môi, quay sang nói với Phú Quý: "Này, ăn gì đây, lão Mập?"

Tiền Phú Quý lườm cậu ta một cái, đáp cộc lốc: "Bánh ngô với nước lạnh."

"Thật hả?" Quý Hành khoác vai ông ta, nài nỉ: "Mập, ông làm chủ cả một con phố và mười tòa nhà, đừng có keo kiệt thế chứ. Tôi muốn ăn lẩu cay như lần trước cơ."

"Biến đi." Tiền Phú Quý gạt tay Quý Hành ra, bước vào Thần Toán Đường.

Còn gọi người ta là "mập" mà còn đòi ăn lẩu cay, có bánh ngô ăn là tốt lắm rồi.

Lần này, ông ta đặc biệt gọi mười cái bánh ngô để Quý Hành ăn no.

Tiền Phú Quý lấy hai chai nước từ trong tủ lạnh, một chai tự mình uống, một chai đưa cho Lâm Khê: "Đại sư, chờ chút nữa nhé, đồ ăn đang trên đường tới."

"Cảm ơn." Lâm Khê uống một ngụm nước, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, nhắm mắt dưỡng thần.

Hai tuần nay hầu như cô ở nhà lười biếng, khách đến xem quẻ ngày càng đông, nên cô không về nhà ăn trưa.

Từ giờ phải nỗ lực gấp đôi mới được.

Tiền Phú Quý lật tấm biển trước cửa từ "Tạm nghỉ" sang "Đang mở cửa".

Các cụ ông, cụ bà ngửi thấy mùi là đã tới, như thể cầm bát cơm chạy vào đây để hóng chuyện và tận hưởng điều hòa.

"Đại sư ơi, điều hòa ở đây mát quá, còn mát hơn nhà tôi nhiều."

Tiền Phú Quý ưỡn n.g.ự.c đầy tự hào: "Điều hòa trung tâm đấy, đảm bảo mát lạnh."

Các cụ vừa ăn vừa hỏi han: "Phú Quý à, kể xem sáng nay cậu thanh niên kia gặp phải con ma nào thế?"

Không có chuyện để hóng thì ăn chẳng ngon miệng chút nào.

Tiền Phú Quý hắng giọng, định mở lời, thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân trầm ổn, mạnh mẽ.

Hóa ra shipper đến nhanh vậy, trên điện thoại còn hiện 10 phút nữa mà đã tới rồi.

"Mọi người chờ chút, đồ ăn của tôi đến rồi."

Tiền Phú Quý chạy ra cửa, nhưng chưa đầy một giây sau đã vội quay lại, dáng vẻ có chút hoảng hốt.

Quý Hành thấy lạ, hỏi: "Không phải ông ra lấy đồ ăn sao? Làm gì mà… Ối, trời đất!!"

Cậu ta nhìn rõ người ngoài cửa, mắt mở lớn, tay chân không biết để đâu cho phải, lắp bắp nói: "Anh… anh đến rồi."

Phó Kinh Nghiêu gật đầu, trong tay xách hai túi đồ lớn.

Quý Hành vội lùi ra sau: "Chị đại… Ấy không phải, chị dâu, anh trai em đến rồi!"

Thấy anh trai là Quý Hành lại căng thẳng, như học sinh bị thầy giáo bắt quả tang ngủ gật trong giờ học.

Lâm Khê nghe thấy tiếng động liền đứng lên, trong mắt ánh lên niềm vui: "Anh mang cơm tới à?"

"Ừm." Phó Kinh Nghiêu mở túi, bày biện các hộp cơm ra bàn.

Trên bàn là bốn món mặn, một món canh, một món tráng miệng, gồm thịt kho trứng cút, bào ngư nướng với nấm truffle đen, cà ri bò, rau cải xào, canh cá rô đậu phụ, và món chè yến sào với hoa atiso đỏ và vải.

Phó Kinh Nghiêu mở nắp hộp: "Khê Khê, ăn cơm trước đi."

Lâm Khê không khách sáo, cầm đũa bắt đầu ăn.

Mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng, Quý Hành và Tiền Phú Quý nhìn đầy thèm thuồng, nước dãi như chảy ra.

Quý Hành nuốt nước bọt, nói với Phú Quý: "Mập, đồ ăn của chúng ta đâu?"

Tiền Phú Quý chẳng thèm đáp, chạy ra ngoài nhận một túi bánh ngô, cơm gà kho và cơm bò xào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-260.html.]

Quý Hành nhìn túi bánh ngô màu vàng lớn, mắt trợn tròn: "Ông thực sự mua bánh ngô hả?"

Tiền Phú Quý để lại túi bánh ngô, cầm hai suất cơm đi thẳng: "Ăn thì ăn, không ăn thì thôi."

Quý Hành do dự một lúc, rồi cầm lấy cái bánh ngô, cắn một miếng, uống ngụm nước lạnh, càng ăn càng thấy chán.

Cậu ta tự an ủi mình.

Ý nghĩa của việc ăn là để no bụng, bánh ngô và bào ngư cũng giống nhau, cuối cùng đều biến thành chất thải.

Vậy nên, bánh ngô cũng giống như bào ngư.

Trong khi mọi người đều đang ăn, các cụ ông cụ bà cầm bát cơm, trao nhau ánh mắt đầy ngụ ý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chồng của đại sư đã đến, sao có thể bỏ qua cơ hội này được, ai lên trước đây?

Họ cử bác Hà làm đại diện.

Bác Hà mang theo chai trà đen, bước tới, thăm dò đặt nhẹ chai trà xuống: "Đại sư, trời nóng uống trà cho mát."

Lâm Khê đáp lại lạnh nhạt: "Cảm ơn."

Bác Hà không rời đi mà đứng đó, mắt liếc trái liếc phải, nở nụ cười kỳ lạ.

Lâm Khê nghi ngờ, nhìn bác: "Thèm thịt kho của tôi hay bào ngư?"

Bác Hà lắc đầu, không nói gì.

Lâm Khê thở dài.

Lắc đầu là không muốn chọn, ý là muốn cả hai.

Cô đành dùng đũa sạch gắp hai miếng thịt kho và bào ngư bỏ vào bát bác Hà.

"Ăn nhanh đi, nguội mất bây giờ."

Bát cơm bất ngờ đầy ắp, bác Hà ngạc nhiên, vui mừng, không quên cảm ơn: "Cảm ơn đại sư, cảm ơn…"

Bác lại làm ra vẻ bối rối: "Ủa, đại sư, chàng trai đẹp trai này là ai thế?"

Lâm Khê hỏi lại: "Bác mất trí nhớ rồi à?"

Bác Hà đáp bâng quơ: "Ha ha, mẹ tôi là người Lĩnh Nam, ngày xưa bà mở quán trà, trà ở đó ngon lắm, mọi người uống thử đi..."

Lâm Khê nhìn bác chằm chằm: "Nói thẳng đi."

Các cụ vốn đã biết cô lấy chồng, và cũng gặp Phó Kinh Nghiêu một lần rồi.

Bình thường họ mắt sắc như diều hâu, chuyện nhà ai cũng nắm rõ, đến lúc này lại giả vờ mất trí nhớ.

Lâm Khê nhìn thấu mọi chuyện: "Đừng gây chuyện."

"Không có, tuyệt đối không." Bác Hà vội vàng đứng ngay ngắn: "Tôi già rồi, trí nhớ kém, đại sư giới thiệu lại một lần nữa đi, lần sau nhất định tôi sẽ nhớ."

Lâm Khê tiếp tục ăn cơm, không muốn nói lời thừa.

Phó Kinh Nghiêu chăm chú nhìn cô, giọng có chút hờn dỗi: "Khê Khê, em không giới thiệu anh à?"

Lâm Khê thở dài bất lực.

Ăn của người ta thì phải mềm lòng, nhận của người ta thì phải nể tình, bây giờ trong bát cô vẫn còn thịt kho, trong miệng vẫn còn yến sào.

Cô hắng giọng nói: "Các bác nghe rõ nhé, đây là chồng của tôi."

Các cụ ông cụ bà đặt bát đũa xuống, đồng loạt vỗ tay: "Chào mừng chồng của đại sư! Chúc hai cháu trăm năm hạnh phúc!!"

Tiếng vỗ tay rộ lên, không khí vui vẻ lan tỏa khắp phòng, ai nấy đều bị cuốn theo.

Quý Hành cắn miếng bánh ngô, hùa theo: "Chào mừng chồng của đại sư."

Tiền Phú Quý nhìn phần cơm gà kho trên tay bỗng trở nên nhạt nhẽo, cũng vỗ tay: "Chào mừng chồng của đại sư!"

Lâm Khê đã quen với những lời này, ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

Phó Kinh Nghiêu mỉm cười, gắp thức ăn cho cô.

Bốp bốp bốp!!

Tiếng vỗ tay kéo dài cả phút không dứt, không biết ai khởi xướng, các cụ ông cụ bà đồng thanh hô to.

"Đại sư, đại sư và chồng, hôn một cái! Hôn một cái!!"

Lâm Khê: "…"

Đây mới là mục đích thật sự của các cụ.

Không khí ở Thần Toán Đường bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.

Các ông bà lớn tuổi buông đũa, chẳng màng đến cơm canh, hăng hái vây quanh.

"Thơm một cái! Thơm một cái!"

Quý Hành cũng hùa theo: "Đại sư, thơm một cái... ơ, không đúng, cái gì thế?"

Cậu ta vội lấy tay che miệng, lén lút lủi vào góc, tránh để lát nữa chị đại nổi giận thì mình bị vạ lây. Tám chuyện thì hay thật, nhưng bảo toàn tính mạng vẫn quan trọng hơn.

Loading...