Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 257

Cập nhật lúc: 2025-04-15 11:16:40
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy ngày trước, Lư Tử Ngang vừa chơi bóng rổ xong thì về nhà tắm rửa, quấn một chiếc khăn tắm bước ra ngoài.

Anh ta không ở ký túc xá, mà thuê một căn nhà bên ngoài trường nên có thể tự do thoải mái ở nhà một mình.

Lư Tử Ngang không mặc gì nằm dài trên sofa, mở một ván game ra chơi, càng chơi càng tức giận.

Năm người chia làm hai đội, hai cặp đôi nhỏ, chỉ còn mỗi anh ta là cẩu độc thân.

Mấy cặp đôi cứ ngọt ngào tình tứ, tán tỉnh nhau mọi lúc mọi nơi, trong khi anh ta bị địch vây hãm, c.h.ế.t hết lần này đến lần khác.

Lư Tử Ngang ném điện thoại xuống, chửi thề một tiếng, “Cái hệ thống ghép đôi rác rưởi, game rác rưởi mau đóng cửa đi cho rồi, lãng phí thời gian!!”

Anh ta nằm trên sofa một lúc, cảm thấy trong lòng trống rỗng vô cùng, một giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt.

Người ta ai cũng có bạn gái, sao chỉ có mỗi anh ta là không?

Lư Tử Ngang tự an ủi bản thân, “Không sao cả, mình có bạn gái mà, Mỹ Mỹ là bạn gái mình.”

“Ồ đúng rồi, hôm nay mình mua cho Mỹ Mỹ một bộ quần áo mới, để thay vào thử xem.”

Mỹ Mỹ là một búp bê người tỷ lệ thật, đã ở bên anh ta suốt nhiều năm.

Ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng ít nói.

Lư Tử Ngang ôm búp bê từ trong tủ ra, vừa thay đồ vừa lẩm bẩm, “Mỹ Mỹ, hôm nay anh đã ném được mười tám quả bóng vào rổ, đánh bại đội bóng rổ của trường A, thua một ván game, rồi ăn một tô cơm thịt bò…”

Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm ánh trăng, bỗng cảm thấy buồn bã, “Ai… mỗi khi đêm xuống, trong thành phố rộng lớn này, trong căn phòng lạnh lẽo này, em và anh đều cô đơn một mình, cứ mãi lang thang trôi dạt, mơ tìm được chút ấm áp và hương vị của một mái ấm.”

“Nhưng tìm hoài mà không thấy, mãi mãi không thấy.” Lư Tử Ngang ôm chặt búp bê, ánh mắt đầy tha thiết nhìn nó, “Mỹ Mỹ, may mà còn có em ở bên anh, hu hu hu…”

“Mỹ Mỹ, tuy em không biết nói, nhưng anh sẽ mãi yêu em, thích bộ đồ này không? Có đẹp không?”

Không ai trả lời, Lư Tử Ngang đã quen với điều đó, anh ta tiếp tục lẩm bẩm, “Mỹ Mỹ, anh biết em thích phong cách này, lần sau anh sẽ mua kiểu khác…”

“Đúng rồi, em thích lắm~~”

Một giọng nói dịu dàng ngọt ngào vang lên trong không khí, Lư Tử Ngang giật b.ắ.n cả người, cứ tưởng mình bị ảo giác.

Anh ta đảo mắt nhìn quanh, “Ai, ai đang nói vậy?”

“Anh Tử Ngang... là em, Mỹ Mỹ của anh đây, anh không nhận ra em sao?”

Búp bê bên cạnh bỗng nhiên sống dậy, làn da trở nên mịn màng trắng nõn, đôi môi đỏ mọng như máu, hai con ngươi đen láy to tròn đang nhìn chằm chằm vào anh ta.

“A! Đậu má!!”

Lư Tử Ngang như nín thở, theo phản xạ lùi lại, không may ngã xuống giường.

Trời đất ơi! Búp bê vậy mà biết nói!

Nhất định là ảo giác rồi!

Búp bê trên giường khẽ động đậy, nó quay đầu qua lại, dường như chưa quen với cơ thể này.

“Lần đầu làm người, không quen cho lắm~”

Lư Tử Ngang hít sâu một hơi lạnh, đây không phải là ảo giác.

Lần đầu làm người nghĩa là sao?!

A a a! Có ai đến cứu anh ta không?!

Búp bê đứng dậy, từ từ tiến lại gần, cử động giống như người máy, tứ chi cứng đờ, nét mặt kỳ quái.

“Anh Tử Ngang...”

Lư Tử Ngang phát hoảng, “Đừng lại đây, đừng lại gần tôi!”

“Anh Tử Ngang...” đôi môi đỏ mọng của búp bê khẽ mấp máy, “Em là Mỹ Mỹ mà, anh đã nói sẽ mãi mãi yêu em, nhìn em cho kỹ đi, em là Mỹ Mỹ của anh~”

Mỗi bước tiến của búp bê, cơ thể nó càng trở nên giống người thật, chỉ sau vài phút đã không khác gì con người.

Khuôn mặt thanh thuần, dáng người quyến rũ, khí chất vừa lạnh lùng vừa yêu mị, đẹp đến mê hồn.

Một mùi hoa ngọt ngào phảng phất, Lư Tử Ngang ngẩng đầu lên từ từ, trước mặt là đôi chân trắng mịn không tì vết, tựa như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ta lập tức bị thu hút, không thể rời mắt, cứ nhìn chằm chằm vào đôi chân thon dài cân đối ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-257.html.]

“Em là Mỹ Mỹ thật sao?”

Búp bê ngồi xuống, “Anh Tử Ngang, em là Mỹ Mỹ mà, người mà anh luôn mong nhớ ngày đêm, giờ em biết nói rồi, anh có vui không?”

Lư Tử Ngang gật đầu, “Vui.”

Ông trời đã nghe lời thỉnh cầu của anh ta, đặc biệt phái một nàng tiên từ trời xuống để an ủi trái tim tổn thương của anh ta.

Lư Tử Ngang cười ngây ngô, “Mỹ Mỹ, anh thích em.”

Búp bê nở một nụ cười đầy mê hoặc, “Thích kiểu nào?”

Lư Tử Ngang không kịp suy nghĩ, buột miệng nói: “Thích đến chết, thích đến nỗi muốn dâng cả mạng cho em.”

Búp bê nhấc cằm anh ta lên, cười tươi rói, “Anh Tử Ngang, Mỹ Mỹ cũng thích anh.”

Mùi hương ngọt ngào quyến rũ dần xâm chiếm, Lư Tử Ngang cảm thấy cơ thể nóng lên, ôm lấy cánh tay trắng nõn cọ vào, “Mỹ Mỹ, em thơm quá.”

“Khanh khách…” búp bê nhẹ nhàng kéo dây áo tắm của anh ta, cất tiếng cười như chuông bạc, “Anh Tử Ngang, chờ một chút~ anh sẽ càng thích em hơn.”

Lư Tử Ngang bỏ qua đoạn này, bỏ qua những chỗ không quan trọng.

Anh ta cúi đầu khóc lóc, “Đại sư, có ma nữ nhập vào búp bê để lừa gạt tôi, từ hôm đó cơ thể tôi ngày càng yếu đi, đi vài bước là mệt, trước đây chạy ba ngàn mét cũng không thở dốc.”

Đêm đó đúng là khó quên, khắc sâu trong tim.

Ngủ một giấc đến chiều mới tỉnh, toàn thân đau nhức, hai chân run rẩy dữ dội, cứ như đã chạy ba vạn mét, rồi còn làm cả nghìn cái nhảy ếch.

Trời ơi, cái cảm giác ấy thật không thể nào tả nổi.

Lư Tử Ngang vừa mệt vừa đói, xuống giường đi tìm mì gói ăn, ăn no rồi quay về phòng dọn dẹp.

Anh ta không khỏi nghi hoặc, tối qua là nằm mơ hay thật vậy?

Búp bê vẫn nằm im trên giường, bộ đồ mới mua đã rách nát thành từng mảnh.

Chết tiệt! Đây là thật!

Lư Tử Ngang hí hửng nghĩ, từ nay anh ta sẽ không còn một mình nữa, Mỹ Mỹ sẽ mãi mãi bên anh ta.

Không ngờ chỉ mới nửa ngày trôi qua, anh ta đã thành ra bộ dạng này, đi một bước thở ba hơi, suýt chút nữa là chết.

Lư Tử Ngang ôm đầu hét lên, “Đại sư, tôi không ngờ Mỹ Mỹ là ma!”

Lâm Khê lắc đầu ngán ngẩm, “Đúng là đồ ngốc, biết rõ trong búp bê có ma nữ mà vẫn ở lại, bảo sao từ trong ra ngoài người anh toàn âm khí.”

“Vâng vâng, tôi sai rồi.” Lư Tử Ngang cúi đầu nhận lỗi.

Quý Hành giật giật khóe miệng, “Lư Tử Ngang, anh đúng là loại người như vậy, cổ nhân có câu, chữ ‘sắc’ trên đầu có con dao, khó thoát kiếp nạn dưới váy hồng.”

“Anh đó anh, chẹp chẹp.”

Mặt Lư Tử Ngang đỏ bừng.

Lần này, mặt mũi mất hết, ít nhất phải giữ lại cái mạng.

Anh ta tự vả hai cái thật mạnh, “Tôi sai hoàn toàn, không nên chìm đắm vào nhan sắc của ma nữ.”

Lư Tử Ngang mắt rưng rưng, “Đại sư, xin hãy thu con ma đó đi, nhà tôi chỉ có mỗi mình tôi, nếu tôi c.h.ế.t thì cha mẹ tôi biết làm sao? Tôi không muốn chết…”

“Đủ rồi!” Lâm Khê xoa trán, “Đừng làm ồn.”

Con ma này chủ động hại người, sức mạnh hơn hẳn oán quỷ, không thể để nó tự tung tự tác ở nhân gian, nếu không càng ngày sẽ càng có nhiều người gặp nguy hiểm.

Đã gặp thì nhất định phải thu phục.

Lâm Khê đứng dậy, “Đi thôi, bắt ma nào.”

Lư Tử Ngang cảm kích vô cùng, “Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư, cô đúng là ân nhân tái sinh của tôi…”

Lâm Khê bảo: “Đừng lắm lời, mau dẫn đường.”

“Vâng ạ.” Lư Tử Ngang lao ra cửa, làm một động tác mời, anh ta gãi đầu xấu hổ, “Đại sư, tôi chỉ là sinh viên, không có xe nên phải đi tàu điện ngầm.”

Tiền Phú Quý vỗ vào chùm chìa khóa đeo ở thắt lưng, “Có tôi đây rồi, đại sư không cần chen chúc tàu điện, tôi đi lấy xe.”

Lâm Khê gật đầu, “Đi đi.”

Loading...