Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 248

Cập nhật lúc: 2025-04-15 11:15:42
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa rồi anh ta đã sai, không thể nói như thế, sẽ gây áp lực tâm lý cho đại sư Lâm.

Với chuyện liên quan đến em gái, trí tuệ của Giang Tế bỗng chốc sáng suốt trở lại.

Tô Tử Khôn cười gượng một hồi, chuyển đề tài, “Giờ đã nhận lại người thân rồi, chúng ta về thôi, đừng làm phiền đại sư Lâm.”

Giang Tế đứng yên bất động, liếc trộm người đứng trước mặt, “Anh… Em đừng lo, sau này vẫn như cũ, anh gọi em là đại sư Lâm, em cứ gọi anh là Giang Tế.”

Anh ta kìm nén sự cay xè trong mắt, dè dặt hỏi: “Anh chỉ muốn nhìn em lâu hơn một chút, có được không?”

Nghe thấy yêu cầu khiêm tốn đến vậy, lòng Lâm Khê chợt rung động.

Giang Tế không giống cha mẹ.

Dù ngốc và dở hơi nhưng trái tim anh ta thật lòng.

Những lời Giang Tế nói tối nay đều xuất phát từ trái tim, với trí tuệ và cảm xúc của anh ta, không thể nào giả tạo được.

Người anh trai có cùng huyết thống đã tìm cô suốt hai mươi năm…

Năm xưa nhà họ Giang vì sao lại bỏ rơi cô?

Vì sao Giang Tế lại nghĩ rằng cô có thể đã chết?

Trong đầu Lâm Khê rối như tơ vò, cô quyết định hỏi cho rõ, “Năm đó đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Tế mãi mãi không quên ngày hôm đó, anh ta không muốn nhớ lại ký ức đau khổ, nhưng em gái đã hỏi thì anh ta phải trả lời thật rõ ràng.

Anh ta cố gắng hồi tưởng từng chi tiết, “Hôm em mất tích, cũng là sinh nhật năm tuổi của anh…”

Hai mươi năm trước, nhà họ Giang.

Tiểu Giang Tế nhẹ nhàng đẩy cửa, rón rén nhìn vào bên trong.

Trên giường có hai đứa trẻ sơ sinh, một đứa quấn tã màu xanh, một đứa quấn tã màu hồng.

Đó là cặp song sinh mà mẹ cậu vừa sinh ra, cũng là em trai và em gái của cậu.

Tiểu Giang Tế rón rén bước vào, nhìn em trai rồi lại nhìn em gái.

Em trai nằm im không nhúc nhích, nhắm mắt ngủ say.

Còn em gái, không biết tỉnh dậy từ khi nào, đôi mắt tròn như quả nho chớp chớp, tò mò nhìn cậu.

Đứa trẻ nhỏ xinh, mắt to, lông mi dài, làn da trắng hồng mịn màng, trông còn đẹp hơn cả những đứa bé may mắn trong tranh Tết.

Tiểu Giang Tế ghé lại gần, đưa ngón tay chạm nhẹ vào má em gái. “Em gái, anh là anh hai của em đấy nhé.”

Đứa nhỏ hé miệng “ê ê a a” như thể đáp lại cậu.

Tiểu Giang Tế vui mừng khôn xiết, liên tục lẩm bẩm: “Em gái, em đang gọi anh hai phải không?”

“Ồ! Em gọi anh hai, anh vui lắm luôn!”

“Em gái, bây giờ em còn bé xíu thế này, nhưng không sao, anh hai sẽ chỉ em bí quyết nhé, uống sữa nhiều sẽ lớn nhanh đấy. Em có đói không? Có muốn uống sữa không?”

Đứa nhỏ với đôi mắt to tròn đầy vẻ bối rối, chỉ nằm yên trên giường.

Tiểu Giang Tế hào hứng nói: “Em gái, em không nói gì tức là đồng ý rồi nhé, anh hai đi pha sữa, em đợi chút nha.”

Sau khi sinh hai đứa nhỏ, sức khỏe mẹ cậu rất yếu, phải ở bệnh viện dưỡng sức.

Em gái cậu thật tội nghiệp, vừa sinh ra đã phải uống sữa bột.

Tiểu Giang Tế chạy vào phòng pha sữa, thành thục cầm bình sữa màu hồng, đổ vào nước vừa phải, xúc một muỗng sữa bột và gạt bằng.

Đằng sau vang lên một giọng nói quen thuộc, “Giang Tế?”

Tiểu Giang Tế ôm bình sữa quay lại, có chút căng thẳng, “Anh cả, anh tan học rồi à.”

Anh cả là người rất bận rộn, một ngày học nhiều môn, nào là Toán học, Kinh tế học, Tài chính, Quản lý kinh doanh…

Đủ thứ rối rắm, đến nhìn thời khóa biểu thôi mà cậu đã thấy đau đầu.

Tiểu Giang Tế giải thích, “Anh cả, em gái đói rồi.”

Anh cả liếc nhìn đồng hồ, “Chưa tới giờ, chuyện pha sữa để dì làm, em đừng tùy tiện.”

Tiểu Giang Tế không phục, “Em biết pha từ lâu rồi mà, em gái thích sữa do em pha hơn, không thích sữa của dì. Anh không tin thì nhìn em làm thử xem.”

Anh cả bất đắc dĩ đồng ý, “Được rồi, anh xem. Nhân tiện pha thêm cho em trai hai muỗng nữa, không thì chúng lại đánh nhau mất.”

Tiểu Giang Tế liền phản bác theo phản xạ, “Em gái dễ thương thế này sao mà đánh nhau được.”

Dưới ánh nhìn của anh cả, cậu pha sữa xong, một tay cầm hai bình sữa đi lên lầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-248.html.]

Vừa đẩy cửa ra, tiếng khóc lớn vang lên.

“Oa oa oa…”

Tiểu Giang Tế thót tim, “Em gái, đừng khóc, anh hai mang sữa đến rồi… Hả?!”

Em gái đè chân em trai, đôi tay nhỏ vung vẩy đầy khí thế.

Em trai thì mếu máo, khóc ầm ĩ.

Em gái nhỏ xíu mà đã biết đánh nhau!

Tiểu Giang Tế sững người, ngỡ ngàng không nói nên lời.

Anh cả thở dài, vội tách hai đứa ra.

“Em gái bẩm sinh khỏe mạnh, sau này lớn lên cho nó học võ để phát huy ưu điểm, vừa có thể tự vệ, sau này không ai dám bắt nạt.”

“Không! Em phản đối!” Giang Tế không thể tưởng tượng nổi em gái đáng yêu của mình lớn lên lại thành một cô nàng bạo lực.

“Em gái là công chúa nhỏ, mãi mãi không cần học đánh nhau, chúng ta sẽ bảo vệ nó.”

Anh cả liếc cậu, “Em nói có lý, nên tôn trọng ý muốn của em gái, đưa bình sữa đây.”

Tiểu Giang Tế ôm bình sữa màu hồng, đưa bình sữa màu xanh cho anh cả, “Anh cho em trai uống, em cho em gái uống.”

Cậu nhẹ nhàng ôm lấy đứa nhỏ, “Em gái, đến giờ uống sữa rồi.”

Đứa bé tự giác ôm lấy bình sữa, uống lấy uống để.

Tiểu Giang Tế cười tươi rạng rỡ, “Anh cả, em gái thích sữa do em pha.”

Anh cả nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, “Ừ, cho em uống xong rồi mau ra ngoài, em trai em gái phải ngủ đấy.”

“Vâng, em biết rồi.” Tiểu Giang Tế đột nhiên nhớ đến một vấn đề quan trọng, “Anh cả, em trai em gái chưa có tên.”

Anh cả: “Theo truyền thống nhà họ Giang, khi đầy tám tháng, bọn trẻ sẽ làm lễ bái tổ, lúc đó gia chủ sẽ đặt tên và ghi vào gia phả.”

Tiểu Giang Tế hỏi: “Khi nào vậy?”

Anh cả: “Ngày mùng tám tháng sau.”

“Trùng hợp ghê, trùng với ngày sinh nhật của em. Tên em gái chắc chắn sẽ rất hay.” Tiểu Giang Tế bổ sung thêm một câu, “Em trai cũng vậy.”

Cuối cùng, Tiểu Giang Tế không kịp đợi đến tên của em gái, bởi vào chính ngày sinh nhật cậu, em gái đã biến mất.

Ngày hôm ấy, không khí cả nhà họ Giang trĩu nặng.

Người lớn mặt mày căng thẳng đi tới đi lui, bọn trẻ thì chẳng dám hó hé gì, chẳng giống sinh nhật chút nào.

Tiểu Giang Tế không để tâm lắm, có em trai và em gái ở bên cạnh, lại được anh cả thắp nến mừng sinh nhật, thế là đã rất vui rồi.

Năm cây nến nhỏ phát ra ánh sáng vàng nhạt, Giang Tế nhìn qua ngọn nến thấy anh cả ở phía đối diện, “Ông nội và ba đi đâu rồi? Họ quên sinh nhật em rồi sao?”

Anh cả thản nhiên nói: “Hôm nay ông nội và ba bận, anh thay họ mừng sinh nhật em, ước đi nào.”

Tiểu Giang Tế nhắm mắt lại và ước.

“Điều ước thứ nhất, mong em trai em gái mau lớn.”

“Điều ước thứ hai, mong cả nhà mãi mãi bên nhau.”

“Điều ước thứ ba... À, đúng rồi, không được nói ra.”

Trong lòng, cậu lặng lẽ cầu nguyện: Mong em gái mãi mãi bình an, vui vẻ.

Cậu mở mắt, thổi nến, “Anh cả, điều ước của em sẽ thành sự thật chứ?”

Anh cả xoa đầu cậu, “Sẽ thành hiện thực.”

Tiểu Giang Tế cắt bánh, “Em trai em gái không được ăn, mỗi người mình một nửa.”

Anh cả nghe điện thoại rồi vội vàng đi.

Tiểu Giang Tế ngồi bên bàn, một mình ăn hết cả chiếc bánh.

Vừa ăn cậu vừa lẩm bẩm, “Em trai em gái phải lớn nhanh nhé, đến sinh nhật hai đứa, anh hai sẽ tặng quà…”

“A, quà!” Cậu thở dài, lấy ra một xấp bưu thiếp, “Em đã chuẩn bị bao nhiêu là quà, định sẽ tặng ông bà nội, ông bà ngoại, ba mẹ, nhưng mọi người đều không có mặt, anh cả cũng không ở đây.”

Đứa nhỏ quấn tã màu hồng đưa tay ngắn ngắn, “ê ê a a.”

“Em gái, anh nghe thấy rồi, em đang chúc mừng sinh nhật anh hai, cảm ơn em gái.”

Tiểu Giang Tế chọn một tấm bưu thiếp đẹp nhất, “Em gái, cái này tặng em, món quà đầu tiên của anh hai, nhớ giữ gìn cẩn thận nhé.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Không biết từ lúc nào, cậu bắt đầu cảm thấy choáng váng, rồi nằm gục xuống bàn mà ngủ thiếp đi.

Loading...