Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 212

Cập nhật lúc: 2025-04-15 11:13:47
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ừ." Lâm Khê gật đầu, "Sợi chỉ đỏ kết nối với linh hồn, khi nó tan biến, linh hồn cô ta cũng tan biến giữa trời đất, Thần Chủ đại nhân này ra tay thật tàn nhẫn, không tha cho bất kỳ thuộc hạ nào."

Thủ đoạn điển hình của kẻ phản diện, vừa nhắc đến từ khóa là mất mạng.

Lâm Khê hỏi: "Cần xác không?"

"Tiểu sư tổ, chờ chút."

Vân Ngạn chụp vài tấm ảnh, lật ngược thi thể, chụp thêm vài tấm nữa, "Được rồi, cứ xử lý đại đi, giờ chúng ta không tiện mang ra ngoài."

Lâm Khê ném một lá bùa Lửa thiêu cháy thi thể, mười giây sau, mặt đất trở lại nguyên trạng.

Vân Ngạn nghi ngờ, "Tiểu sư tổ, cô ta c.h.ế.t quá nhanh."

Lâm Khê hờ hững nói: "Có người cố ý."

Trên n.g.ự.c ma nữ vốn có vết thương, Hỗn Độn Hội thường hành động theo cặp, chỉ một người xuất hiện ở đây rất kỳ lạ, cô ta đã bị bỏ rơi.

Vân Ngạn gật đầu, "Tôi hiểu rồi, hòa thượng cố ý, nhưng tại sao hắn ta làm vậy?"

Lâm Khê đáp: "Nội bộ đấu đá, phát điên rồi chăng, kệ hắn ta phát điên cái gì, mảnh vỡ này là của chúng ta."

"Tiếp tục tiến lên, tìm phòng mộ chính."

"Được."

Mọi người theo ngọn đèn trường minh mà tiến tới, Tịnh Nguyên đạo trưởng cầm kiếm gỗ đào, lặng lẽ đi đầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Điểu Phi Phi, Hùng Hạt Tử và Cô Thanh Thanh theo sát phía sau, Lâm Khê và Vân Ngạn đi cuối cùng.

Ngọn đèn trường minh trên hai bên tường cháy âm thầm, chiếu sáng bức bích họa phía dưới.

Bích họa rất tinh xảo, những người mặc trang phục cổ quỳ lạy dưới đất, ở giữa là mặt trời và một con rắn, vài vết xước làm hỏng đi vẻ mỹ quan.

Điểu Phi Phi không nhịn được chạm vào, lấy điện thoại ra chụp hình, "Đáng tiếc, thật quá đáng tiếc, vết xước này còn rất mới, chắc là do bọn trộm mộ gây ra."

Trong mắt các nhà sử học, chữ viết và tranh ảnh trong mộ đại diện cho dấu vết của một nền văn minh, còn quan trọng hơn cả châu báu.

Điểu Phi Phi lại thấy đau lòng, chụp ảnh xong, cậu ấy lập tức chạy đi, không dám nhìn nữa.

Đi qua hành lang dài có đèn trường minh, một phòng mộ tròn xuất hiện trước mắt, một cỗ quan tài bằng gỗ vàng đàn đặt ở trung tâm.

Điểu Phi Phi mắt sáng rực lên, "Đó là phòng mộ chính, chúng ta tới rồi."

Phòng mộ chính có dạng nửa hình cầu, giống như một cái bát úp ngược, lối vào cũng là hình tròn, không có cửa, không có người canh giữ, nhìn qua có vẻ rất dễ để vào.

Điểu Phi Phi vừa nhấc chân, Tịnh Nguyên đạo trưởng đã kéo cậu ấy lại, "Khoan đã."

"Đà điểu con trốn phía sau, với kinh nghiệm sáu mươi năm đánh cương thi của ta, trong quan tài chắc chắn có một con quái lớn."

Tịnh Nguyên đạo trưởng nín thở, tiến lên một chút, quan tài không có thay đổi gì.

Tiến gần thêm chútnữa, vẫn không có thay đổi gì.

Tịnh Nguyên đạo trưởng bối rối, "Lạ thật, không ngửi thấy mùi cương thi, chẳng lẽ trong phòng mộ chính không có cương thi sao?"

Ông ta thò đầu vào nhìn, đôi mắt láo liên, dáng vẻ đầy sự lén lút.

Lâm Khê đi vòng qua ông già, thản nhiên bước vào trong, "Chính trực một chút, đừng có mà giống kẻ trộm, chúng ta là chính quy mà."

Tịnh Nguyên đạo trưởng bĩu môi, "Toàn thiên hạ chỉ có cô là không sợ cương thi ngàn năm thôi."

Tiểu sư tổ có ở đây, không sợ, tiến lên nào!

Tịnh Nguyên đạo trưởng ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, vừa bước qua ngưỡng cửa, quan tài đột nhiên bay lên, nhắm thẳng vào đỉnh đầu ông ta.

"Chết tiệt!"

Quan tài này thật biết kẻ mạnh kẻ yếu, không bay về phía tiểu sư tổ, chỉ toàn bắt nạt ông ta.

Tịnh Nguyên đạo trưởng nhanh chóng ôm đầu né tránh.

Quan tài xoay tròn trên không trung rồi trở về chỗ cũ.

Một xác nữ bật ngồi dậy, dung nhan tươi tắn, da dẻ như người sống, vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, bụng hơi nhô lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-212.html.]

Cô ta nở một nụ cười kỳ lạ, đôi môi đỏ khẽ mở: "Các ngươi đã đến rồi."

Nữ thi trông không khác gì người bình thường, hòa lẫn vào đám đông mà không gây chút hoài nghi nào, người thường nhìn vào chỉ cảm thấy cô ta là một người phụ nữ xinh đẹp.

Tịnh Nguyên đạo trưởng cảm giác da đầu tê rần, ông ta trợn trừng mắt, nhìn kỹ vài lần mà vẫn không thể phân biệt được cấp độ của nữ thi.

Xung quanh nữ thi tỏa ra một thứ khí hòa ái kỳ quái, vẻ đẹp không thể diễn tả, mang sức hấp dẫn c.h.ế.t người.

Nụ cười nơi khóe môi cô ta nhếch lên thành một đường cong kỳ dị, chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tất cả những người đang xông vào ngôi mộ.

Tịnh Nguyên đạo trưởng lùi lại vài bước, nói với giọng lo lắng: "Tiểu sư tổ, cô ta rất nguy hiểm, có thực là cương thi không?"

"Đương nhiên là vậy." Lâm Khê khoanh tay, thản nhiên nói hai chữ: "Phục thi."

Tịnh Nguyên đạo trưởng hoảng hốt kêu lên: "Phục thi! Thật sự là phục thi ngàn năm!"

Phục thi không c.h.ế.t không diệt, pháp thuật vô cùng cao thâm, thậm chí còn có thể điều khiển ý thức con người, biến người sống thành thuộc hạ của nó, mức độ nguy hiểm cực kỳ cao.

Theo cổ tịch ghi chép, phải đến một ngàn năm mới hình thành được phi cương, còn cần tới năm ngàn năm mới biến thành phục thi.

Chủ nhân ngôi mộ này đã hấp thụ âm khí và sát khí từ mảnh vỡ của thánh khí, lập tức vượt cấp tiến hóa, biến thành một phục thi có thực lực mạnh mẽ.

Xong rồi, trong cổ tịch không có ghi cách đối phó với phục thi ngàn năm, thứ này ngàn năm khó gặp, thế mà hôm nay họ lại đụng phải, thật sự quá xui xẻo.

Dù có tiểu sư tổ ở đây, cũng không biết có đánh thắng được không.

Tiểu sư tổ mới hai mươi tuổi, còn phục thi đã lớn hơn cô đến năm mươi lần.

Tịnh Nguyên đạo trưởng mặt mày nghiêm trọng, giơ thanh kiếm đào mộc đứng ở phía trước: "Tiểu sư tổ, nếu thực sự không đánh nổi, cô hãy dẫn họ chạy đi, ta sẽ cầm chân phục thi, ra ngoài nhớ thu thập t.h.i t.h.ể cho ta."

Ông ta đã sống sáu mươi năm, thế là đủ rồi.

Tiểu sư tổ và Vân Ngạn còn trẻ, thế giới này cần họ.

Cái thân già của ông ta c.h.ế.t thì chết, sớm muộn cũng sẽ đi tìm Tiền Kim cùng nhau đến quảng trường ma chơi nhảy disco.

Lâm Khê bình thản nói: "Sợ gì? Chỉ là phục thi thôi, chẳng phải là hạn bạt."

"Chỉ là?!" Tịnh Nguyên đạo trưởng lo lắng tột độ, tim đập nhanh hơn.

Tiểu sư tổ như con nghé non không biết sợ cọp, hoàn toàn không sợ phục thi ngàn năm, có lẽ cô không biết nó đáng sợ thế nào.

"Tiểu sư tổ, cô mau đi đi!"

Bóng lưng của ông già ngoan cường, ánh mắt kiên định như núi, đã sẵn sàng hy sinh.

Lâm Khê có chút xúc động, ngoài sư phụ ra, người cô tiếp xúc nhiều nhất chính là Tịnh Nguyên đạo trưởng và Vân Ngạn.

Tịnh Nguyên đạo trưởng thường ngày nghịch ngợm, nhưng luôn nhớ sở thích của cô, hồi nhỏ còn mang cho cô đùi gà lớn, dẫn cô chơi xe điện đụng miễn phí...

Lâm Khê bước lên một bước, nói: "Ông già, đã gọi ông đến giúp thì tôi đương nhiên có khả năng dẫn ông ra ngoài, đứng sang một bên, thứ này giao cho tôi!"

Tịnh Nguyên đạo trưởng xúc động đến bật khóc: "Tiểu sư tổ, hóa ra trong lòng cô vẫn yêu quý ta..."

Nữ thi đột nhiên giơ tay lên: "Đàn ông, tất cả đàn ông trên đời đều đáng chết!!"

Một làn sương đen sì từ đầu ngón tay cô ta bốc lên, chỉ nhìn thôi đã biết không phải thứ tốt đẹp.

Tịnh Nguyên đạo trưởng trong một thoáng thất thần, có cảm giác muốn quỳ xuống dập đầu.

Trong lúc đang ngơ ngẩn, đám sương đen lập tức xông thẳng tới, như thể muốn nuốt chửng ông ta.

Tịnh Nguyên đạo trưởng trong lòng gào thét điên cuồng, muốn né nhưng không kịp, tốc độ của đám sương quá nhanh.

Ông ta buột miệng kêu lên: "A a a! Tiểu sư tổ!!"

Lâm Khê đưa tay ra bắt lấy đám sương, một luồng sức mạnh thần bí tràn vào cơ thể, lạnh lẽo, lại có chút cảm giác dễ chịu.

Cô nhẹ nhàng bóp lại, đám sương như bông gòn, phồng lên rồi thu nhỏ lại, rồi lại phồng lên rồi lại thu nhỏ.

Ôi chà, thật thú vị, rất xả stress.

Tịnh Nguyên đạo trưởng kinh ngạc, hóa ra tiểu sư tổ thật sự không sợ.

Cô ăn gì mà lớn lên thế? Sao lại không sợ âm sát khí?

Loading...