Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 206

Cập nhật lúc: 2025-04-14 10:56:00
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điểu Phi Phi nói càng lúc càng nhỏ: "Dù hai người không có con, nhưng Từ Thế Thắng vẫn coi La Thị là vợ, xây cho bà ấy một ngôi mộ lớn."

Mọi người nghe xong đều rất kinh ngạc.

Mười tám tuổi chưa kết hôn là bị lôi đi ngồi tù, thậm chí bị ép cưới, còn sống chẳng bằng loài vật.

Ở trong hoàn cảnh như vậy, tình yêu của Từ Thế Thắng dành cho La Thị không sinh được con, thật sự sâu sắc đến đâu?

Tịnh Nguyên đạo trưởng vuốt râu, nói: "Có âm mưu, chắc chắn có âm mưu."

Điểu Phi Phi phản bác: "Không thể suy đoán chủ quan, lịch sử cần chứng cứ. Hiện tại tư liệu tôi thu thập được cho thấy Từ Thế Thắng là một người đàn ông tốt, câu chuyện tình của hai người còn lưu truyền đến nay."

"Hơn nữa, chúng ta cũng đã tìm thấy ngôi mộ mà Từ Thế Thắng xây cho La Thị, rất lớn và đẹp."

Lâm Khê hỏi: "Sau này Từ Thế Thắng có cưới ai nữa không?"

Điểu Phi Phi yếu ớt đáp: "Hình như, chắc là có. Vua Lâm đã đánh giá ông ấy như thế này: "Người này tình thâm ý trọng, quả nhân rất cảm động, không nỡ để hắn tuyệt tự, nên ban hôn cho.""

"Hôn sự do vua Lâm tự ban, Từ Thế Thắng không thể từ chối."

Càng nghe càng giống âm mưu, Lâm Khê quyết định: "Đi thôi, đến khu mộ xem thử."

Cô quét mắt nhìn mọi người, hỏi: "Ai đi cùng tôi?"

Báo Kim Tệ giơ tay: "Tôi sẽ làm thú cưỡi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô Thanh Thanh giơ tay: "Em làm kim chỉ nam."

Điểu Phi Phi giơ tay: "Tôi là chuyên gia, nhất định phải đi để bảo vệ di tích."

Vân Ngạn bước lên một bước, nói: "Tiểu sư tổ, con sẽ đi giúp."

Tịnh Nguyên đạo trưởng vội lùi lại vài bước, cười lớn: "Tiểu sư tổ, ta xin ở lại, ha ha ha."

"Nơi mộ có cương thi xuất hiện, ông phải đi." Lâm Khê ra lệnh, "Hùng Hạt Tử, cậu và đại sư Tuệ Minh ở lại đây."

Hùng Hạt Tử ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, chị, em nhất định sẽ trông coi kỹ lão hòa thượng."

Để tránh tình huống như lần trước, Lâm Khê lấy ra một lá bùa bình an đặc chế đưa cho Hùng Hạt Tử: "Chờ chúng tôi trở lại."

Hùng Hạt Tử trịnh trọng nhận lấy, cả người vô cùng kích động, tự nhổ ra một nắm lông.

Cậu ta nắm chặt đám lông, lông trên tay biến thành hình móng gấu, to bằng bàn tay, giống như túi sưởi.

Hùng Hạt Tử ngượng ngùng gãi đầu, nói: "Chị, cái này tặng chị."

"Cảm ơn Hùng Hạt Tử."

Lâm Khê cầm trên tay, ấm áp, lông xù xì, bóp vài cái rất thoải mái.

Cô Thanh Thanh, Báo Kim Tệ và Điểu Phi Phi đều ghen tị, con gấu ngốc này thật may mắn, không chỉ nhận được bùa hộ thân của chị đại mà còn thành công tặng quà.

Sau khi từ mộ trở về, họ cũng muốn tặng quà, không thể kém hơn Hùng Hạt Tử.

Báo Kim Tệ biến lại nguyên hình: "Mọi người, lên đây."

Lâm Khê quăng đạo trưởng Tịnh Nguyên đang rên rỉ lên lưng báo, nhanh nhẹn trèo lên lưng mèo.

Ba người, một nấm, một chim ngồi yên vị, Báo Kim Tệ giang chân lao về phía trước.

"Xuất phát, go!"

...

Ba ngọn núi bao quanh, dưới đáy hẻm núi.

Một ông lão thân hình còng lưng mang một chiếc gùi to, bên cạnh là một đứa trẻ bảy tuổi, cũng đeo một chiếc gùi nhỏ.

Trong hai chiếc gùi, lớn nhỏ đều chứa đầy nấm và thảo dược. Ưu Ưu chỉ vào cây linh chi phía trước, nói: "Ông ơi, có linh chi."

Cây linh chi này rất lớn, to hơn đầu Ưu Ưu đến một lần, lớp sương mờ bao quanh càng làm cho nó thêm phần huyền bí.

Ưu Ưu vui lắm, linh chi có thể bán được rất nhiều tiền, có tiền thì bệnh của bà mới có thể chữa khỏi.

Cậu chạy đến để hái, ông nội ho vài tiếng, "Khụ khụ, Ưu Ưu, cẩn thận một chút."

Đến gần, cây linh chi càng trở nên đẹp mắt. Ưu Ưu nắm lấy gốc của cây, dùng hết sức bình sinh để nhổ lên.

Vừa nhổ, cậu vừa xin lỗi: "Linh chi nhỏ, không đau đâu, không đau đâu, tôi cần cậu, ông bà tôi cũng cần cậu, không có cậu bà sẽ c.h.ế.t mất, xin lỗi nhé..."

"Bốp!"

Ưu Ưu ngã ngửa ra đất, hai tay ôm chặt cây linh chi to bự: "Ông ơi, con nhổ được rồi."

"Tốt, tốt." Ông nội chống gậy đi lên một bước, "Ưu Ưu, trên núi đang có sương mù lớn, chúng ta xuống núi nhanh thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-206.html.]

"Vâng." Ưu Ưu chạy lại đỡ tay ông, nói: "Ông ơi, có linh chi rồi, bệnh của bà nhất định sẽ khỏi."

Hai người chậm rãi đi xuống núi, vừa đi được vài bước, sương mù càng dày đặc, giơ tay không thấy ngón.

Một luồng hàn khí kỳ lạ xông lên, Ưu Ưu không nhịn được mà run rẩy, "Ông ơi, lạnh quá."

Ông nội ôm lấy cậu, "Ưu Ưu, đừng sợ, ông sẽ dẫn con xuống núi."

Ông cụ đã sống tám mươi năm, chưa từng thấy sương mù dày như thế này.

Trong sương như có thứ gì đó ẩn giấu, ông lão giơ gậy ra dò đường, một lực lượng thần bí bẻ gãy cây gậy, ông mất thăng bằng ngã xuống đất.

"Ông ơi!"

Ưu Ưu bật khóc, cậu vừa bước chân ra, một cái đầu xanh lè thò ra.

Cả người xanh ngắt, đến cả tròng mắt cũng màu xanh, hình dáng kỳ quái.

"Thơm quá, thơm quá!"

"Ăn, ăn tụi bay!!"

Con quái vật màu xanh nhảy lóc chóc, đôi mắt đảo quanh đầy gian xảo, nó há miệng, để lộ ra những chiếc răng sắc nhọn.

"Thịt thơm... ăn..."

Ưu Ưu sợ đến tái mặt, "Ông ơi, có quái vật!!"

Ông nội vừa bị ngã, thắt lưng đau nhói, chân trái gãy xương, ông cụ cố gắng gượng dậy, "Ưu Ưu, đừng lo cho ông, chạy đi, chạy nhanh lên!"

Họ gặp phải con cương thi mà truyền thuyết nhắc đến!

Khi con người c.h.ế.t đi, t.h.i t.h.ể bị khí bẩn ô nhiễm sẽ biến thành thứ không ra người cũng chẳng ra ma, chính là cương thi.

Ưu Ưu chân tay mềm nhũn, "Không... không chạy đâu."

Dù sợ hãi tột độ, cậu vẫn dũng cảm chắn trước ông nội, "Đừng ăn ông cháu, ăn cháu đi."

"Ăn... ăn cả hai!"

Con quái vật màu xanh vươn những móng tay dài xanh lè, Ưu Ưu nhắm mắt, nước mắt tuôn trào làm ướt cả gương mặt.

Sắp c.h.ế.t rồi sao?

Từng giây từng phút trôi qua, không hề có cảm giác đau đớn như tưởng tượng.

Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai, Ưu Ưu từ từ mở mắt, miệng há hốc hình chữ "o".

Một chị gái rất xinh đẹp từ trên trời hạ xuống, như tiên nữ giáng trần, toàn thân phát ra ánh sáng bảy màu.

Chị ấy nhẹ nhàng phẩy tay, con quái vật màu xanh ngã xuống đất, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Ngay sau đó, ngọn lửa bùng lên, con quái vật biến mất.

Cảnh tượng này khắc sâu vào lòng Ưu Ưu, cậu nức nở, "Tiên nữ... pháp thuật... chị là tiên nữ."

Lâm Khê quay đầu nhìn lại.

Cậu bé gầy gò khóc đến lem luốc, người đầy bùn đất, trên lưng đeo một cái giỏ thuốc to đùng, giỏ còn lớn hơn người, thuốc chất đầy hơn cả chiều cao của cậu.

Nhìn qua tướng mạo của cậu, có thể thấy mẹ cậu mất khi cậu mới một tuổi, ba cậu mất lúc cậu ba tuổi, giờ chỉ còn sống nương tựa cùng ông bà nội.

Cậu bé này thật đáng thương, cơ thể nhỏ bé mà phải gánh vác cả gia đình.

Lâm Khê thu hồi ánh mắt, quét mắt nhìn xung quanh, ngoài lục cương thì không có cương thi nào khác.

Báo Kim Tệ vừa chạy vào đến chân hẻm núi, anh ta nghe thấy tiếng cương thi và tiếng kêu cứu của người sống, lập tức lao tới cứu người.

Hai người bình thường, một già một trẻ lại gặp phải lục cương.

Lục cương cao hơn bạch cương và hắc cương một cấp, tốc độ cực kỳ nhanh.

Nhưng với Lâm Khê, những cương thi cấp thấp đều giống nhau, ngu ngốc, không thông minh, một chiêu là đủ hạ gục.

Lâm Khê đi tới gần cậu bé, "Em tên gì?"

Ưu Ưu nhìn sững, đẹp quá, thật sự rất xinh đẹp, chưa từng thấy ai đẹp như thế, chị ấy chắc chắn là tiên nữ từ trên trời xuống cứu cậu và ông nội.

Ưu Ưu căng thẳng đến nỗi không biết tay chân phải làm sao, "Tiên nữ... em tên là Ưu Ưu, đây là ông của em."

Cậu hô lớn, "Ông ơi, có tiên nữ!"

Ông nội run rẩy ngẩng đầu, "Cảm ơn cô đã ra tay cứu giúp... khụ khụ khụ!"

Ông không kìm được mà ho dữ dội mấy tiếng.

Loading...