Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 193

Cập nhật lúc: 2025-04-14 10:54:20
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh Ô sợ c.h.ế.t khiếp, gã là một phong thủy sư dễ tổn thương, không giỏi đánh nhau, người phụ nữ này có thể phóng lửa, phóng nước, làm sao gã có thể chống lại.

“Hòa thượng, là ông gọi ta tới, cứu mạng!”

Thích Không nghiêng đầu, “Thanh Ô là người của ta.”

Lửa lập tức tắt ngấm, Heather càng ngạc nhiên, Hắc Ma pháp của cô ta lại bị phá tan, thật đáng ghét!

Cô ta chỉ vào hai người, tức đến run rẩy, “Ông... hai người... Hòa thượng, rốt cuộc ai mới là đồng đội của ông?! Thanh Ô, ngươi không phải đã đổi đội sao?”

Thanh Ô rụt đầu lại, người này cũng không dễ chọc vào.

Ban đầu không cần đến, nhưng hòa thượng cứng rắn kéo gã theo.

Đánh không lại, chạy cũng không thoát, gã có thể làm gì?

Thích Không chỉ cười mà không nói, liếc nhìn con quái vật không da bên cạnh.

Heather nói: “Nó là thú cưng của ta.”

Lần trước nhiệm vụ thất bại, Gray c.h.ế.t ngay tại chỗ, cô ta mất một con rối.

Thần Chủ đại nhân rất tức giận, cho rằng lý do thất bại là do cô ta, một nhiệm vụ quan trọng như vậy mà chỉ phái một con rối, bản thân thì không có mặt.

Trong mắt Heather, người Hoa Quốc chỉ là một đám mèo bệnh, đều là đồ vô dụng, một con rối là đủ để đánh bại mèo bệnh và cướp lại mảnh vỡ.

Không ngờ nhiệm vụ thất bại hoàn toàn, Gray chết, gia tộc Lang Nhân biết tin, trút toàn bộ cơn giận lên cô ta.

Lần này, Heather đích thân đến Hoa Quốc tìm mảnh vỡ, Thần Chủ đại nhân ra lệnh cô ta nghe theo chỉ đạo của hòa thượng.

Muốn cho hòa thượng một bài học để giành lại thế chủ động, không ngờ ông ta mạnh như vậy.

Nếu nhiệm vụ lại thất bại, Heather không cần quay về tổ chức.

Nhịn, nhất định phải nhịn, không thể cãi nhau, phải hoàn thành nhiệm vụ tốt, rồi xin đổi đội.

Heather giải thích: “Hòa thượng, ta đang hành động theo kế hoạch, gây ra một chút động tĩnh để thu hút người của cục Quản lý Đặc biệt, tại sao ông lại ngăn cản ta?”

Thích Không chắp tay vái chào, “Phật tổ từ bi, không được sát sinh, huống hồ là trẻ nhỏ.”

“Ông bị bệnh à!” Heather mắng, “Ông muốn cứu độ chúng sinh thì về chùa mà gõ mõ, tham gia Hỗn Độn Hội làm gì, người ở đây ai cũng nhuốm máu, ông cũng không phải ngoại lệ.”

Thích Không nhìn ra xa, “Ta không giống các người.”

Heather đảo mắt, “Đồ thần kinh, ta không muốn dính dáng gì đến ông.”

Cô ta ra lệnh, “Tiểu yêu, lột da mấy đứa kia, treo xác chúng lên đầu làng.”

Con quái vật không da hớn hở chạy về phía mấy đứa trẻ, Thích Không gõ mõ, “Ta đã nói, không được sát sinh.”

Con quái vật ngã xuống đất lăn lộn, phát ra tiếng khóc ghê rợn, “Hu hu hu...”

Heather tức điên, “Hòa thượng, ông rốt cuộc muốn gì? Ông cản thú cưng của ta, vậy ông đi làm đi!”

Thích Không điềm tĩnh nói: “Đó là nhiệm vụ của cô, không hoàn thành nhiệm vụ ta không chết, cô sẽ chết.”

Câu nói này như d.a.o đ.â.m vào tim, Heather siết chặt nắm tay hét lên: “Ta đã nghe kể về câu chuyện lột da một cô gái trẻ còn sống để làm trống da người.”

“Hừ! Các ông là hòa thượng, miệng nói nhân nghĩa đạo đức, nhưng thực ra g.i.ế.c người không khác gì kẻ khác.”

Nụ cười trên mặt Thích Không dần tắt, “Phật giáo lệch lạc của Lạt Ma giáo không giống với giáo lý của ta, xin đừng đánh đồng.”

“Trên đời chỉ có ông là suy nghĩ khác người.” Heather chửi bới không ngừng, “Người khác đều là kẻ ngốc, chỉ có ông là thông minh...”

Ánh mắt Thích Không lạc lõng, như đang nhớ về điều gì đó, hồi lâu sau ông ta cười khổ một cái, “Đúng vậy, chỉ có ta là khác...”

Thanh Ô nhìn quanh quất, làm như không nghe thấy gì.

Nhiệm vụ lần này không liên quan đến gã, thành hay bại cũng không sao, miễn bảo vệ được bản thân là được, lần trước việc bị bắt chạy trần truồng đã để lại cho gã một vết thương tâm lý lớn.

Heather chửi đến mệt, đành buông xuôi, “Hòa thượng, ông nói phải làm sao?”

Thích Không trở lại dáng vẻ như thường ngày, trên môi nở một nụ cười nhạt, “Dưới sông có một xác c.h.ế.t tươi mới, lại là một người đáng thương nữa. Quái vật không da kết hợp với da người chết, thật phù hợp.”

Heather nhíu mày, “Ta không muốn da của người chết.”

Thích Không túm lấy con quái vật không da rồi ném đi, “Hãy lịch sự, trước tiên hỏi người ta có đồng ý hay không, nếu không đồng ý thì không được dùng cơ thể của họ.”

Con quái vật sợ hãi, ngoan ngoãn gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-193.html.]

Một lúc sau, xác c.h.ế.t dưới sông mở mắt, cử động tứ chi cứng ngắc rồi bò lên bờ.

Thích Không quay người bỏ đi, “Ta đưa mấy đứa trẻ này đi.”

Thanh Ô vội vàng chạy theo, “Chờ ta với.”

Heather đảo mắt đầy chán ghét, hòa thượng lại đem thú cưng của cô ta cho vào cơ thể người chết.

Cô ta thử gọi lại, nhưng không thể gọi về được.

Heather thầm rủa một câu, “Chết tiệt!”

Cô ta tự an ủi bản thân, không sao, tiểu yêu đã trà trộn vào làng, kế hoạch vẫn diễn ra thuận lợi, màn kịch sắp bắt đầu.

Hai người, một con mèo và một cây nấm bước vào khu rừng, Báo Kim Tệ dừng lại, biến trở về hình dạng ban đầu.

“Thôn Hoa Lộ nằm ở phía sau ngọn núi này, vượt qua đỉnh núi là tới. Tôi sẽ cõng mọi người.”

Thân hình của anh ta dần dần phình to ra, một chú mèo lớn với hoa văn vằn và những đốm sâu xuất hiện trước mắt mọi người.

Cô Thanh Thanh cũng biến trở về hình dạng, nhảy lên lưng của anh ta .

“Anh chị, mau lên đi, anh Báo rất quen thuộc với khu rừng này, tốc độ chạy cực nhanh.”

Lâm Khê nhảy lên lưng mèo lớn, cảm giác mềm mại, lông xù xì. Đây là lần đầu tiên cô ngồi trên lưng mèo và cảm thấy rất thú vị.

Vân Ngạn ngồi khoanh chân vững vàng.

“Sẵn sàng rồi.”

Báo Kim Tệ lắc đuôi.

“Xuất phát! Đi thôi!”

Chú báo hoa bắt đầu lao đi với tốc độ như tên bắn, thân hình uyển chuyển chỉ còn lại một cái bóng mờ.

Giữa lưng chừng núi.

Người đàn ông khiêng quan tài phía trước dụi mắt.

“Mọi người cảnh giác! Có một con báo lớn xuất hiện!”

“Ở đâu? Cảnh giác!” Trưởng thôn giơ một tay lên, ra hiệu. “Tất cả dừng lại.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đoàn đưa tang dừng lại tại chỗ, nheo mắt nhìn xung quanh.

Họ sống ở ngôi làng dưới chân núi từ thế hệ này sang thế hệ khác, đã lâu lắm rồi không thấy những loài động vật hoang dã lớn như hổ hay báo.

Gió thổi xào xạc qua lá cây, những ngọn cỏ đung đưa theo gió, tiếng chim kêu chíp chíp vang vọng.

“Có lẽ nhìn nhầm rồi? Con đường này tôi đi suốt ba mươi năm, chưa từng gặp con báo nào cả, báo thường ở trên ngọn núi phía kia.”

“Ê, nếu có báo thật thì cũng chẳng sợ. Chúng ta đông người như vậy, mỗi người giữ một chân, đánh c.h.ế.t thì cũng coi như thêm bữa ăn.”

Trưởng thôn gõ mạnh vào đầu anh ta. “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Bảo học thêm một chút thì lại muốn ăn cơm tù!”

“Báo hoang là động vật cần bảo vệ, đặc biệt là báo hoa quý hiếm, còn được gọi là ‘loài giữ đáy nhà tù’. Nó mà rụng một sợi lông thì cậu ngồi tù ba năm đấy.”

Gã đàn ông cười ngây ngô. “Trưởng thôn, tôi hiểu rồi, chúng ta không ăn báo, ăn nấm thôi.”

Trưởng thôn lắc đầu thở dài. “Với chỉ số thông minh của cậu thì đi nhặt nấm, ăn xong lại nằm ngửa ra đất. Tôi cũng không muốn phải đi nhặt xác cậu đâu.”

“Tất cả nghe đây, ở yên tại chỗ, tôi đi xem thử.”

Trưởng thôn cầm lấy một cây gậy gỗ, đi về phía bụi cây và đ.â.m chọc khắp nơi.

Không thấy ai, cũng chẳng có thú.

Trái tim treo lơ lửng của trưởng thôn cuối cùng cũng thả lỏng.

“Được rồi, tiếp tục đi, trước khi trời tối phải chôn xong người nhà họ Lý. Dạo này trong thôn không yên ổn, buổi tối ít ra ngoài hoạt động…”

Lời còn chưa nói hết, cảm giác có ai đó vỗ nhẹ vào lưng mình, trưởng thôn sợ đến kinh hồn bạt vía. Chẳng lẽ là gấu đen?

Người nhà họ Lý khi đi săn trên núi đã không may bị gấu đen kéo đi, có người tận mắt thấy một con gấu lớn đen kịt, chỉ một cú vả là c.h.ế.t người.

Trưởng thôn không dám động đậy. Sách có dạy rằng gặp gấu đen tuyệt đối không được chạy trốn, phải giả c.h.ế.t tại chỗ.

Loading...