Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 182

Cập nhật lúc: 2025-04-14 10:53:09
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Kinh Nghiêu ôm bó hoa, đứng đó đầy ngượng ngùng, lẽ ra anh không nên tin vào mấy lời của cư dân mạng, kiểu xin lỗi lãng mạn này thất bại rồi.

Cách thứ nhất, thất bại.

Lâm Khê nhìn anh từ đầu đến chân vài lần, "Bó hoa này?"

Phó Kinh Nghiêu trầm ngâm một lúc, giọng nói trầm đục, "Công ty tổ chức sự kiện, hoa thừa."

"Ồ, vậy à." Lâm Khê ghé sát ngửi, "Hoa đẹp, thơm thật, công ty anh có mắt thẩm mỹ đấy."

Ánh mắt Phó Kinh Nghiêu bừng sáng lên.

Khê Khê khen rồi, cô ấy khen rồi!

Bó hoa này do chính tay anh chọn, Khê Khê khen mắt thẩm mỹ của anh.

Mọi sự mệt mỏi và bất an của cả ngày bỗng chốc tan biến, Phó Kinh Nghiêu khẽ mỉm cười, "Em có muốn không?"

"Tất nhiên là muốn." Lâm Khê đưa tay nhận lấy, "Lần sau có sự kiện nữa thì lấy thêm nhé, không lấy phí."

Phó Kinh Nghiêu ghi nhớ trong lòng, Khê Khê thích hoa, vậy thì mỗi ngày về nhà anh sẽ mua một bó, giả vờ là công ty có sự kiện.

Lâm Khê nhìn người đàn ông trước mặt, "Chúng ta vào nhà trước chứ?"

"Được, được." Phó Kinh Nghiêu chậm rãi bước theo sau cô, trong lòng vô cùng phấn khích.

Vừa bước vào nhà, hương thơm của thức ăn lan tỏa, bàn ăn bày đầy các món ngon.

Cô đặt bó hoa xuống, "Làm cơm sớm thế?"

Phó Kinh Nghiêu vội vàng giải thích, "Đầu bếp tối nay có việc, nên đã làm sẵn và gửi đến sớm. Nếu em không muốn ăn, anh sẽ gọi họ mang món khác tới."

"Không cần, tôi đang đói." Lâm Khê đưa cho anh một đôi đũa, "Ngồi xuống đi, anh cũng ăn."

Phó Kinh Nghiêu vừa chạm vào ngón tay cô liền thu tay lại, không nói một lời mà lao thẳng vào phòng tắm.

Anh lúc nào cũng nhớ một điều: phải rửa tay sạch sẽ, như vậy vợ sẽ không chê anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiếng nước chảy rào rào vang lên, lòng Lâm Khê bỗng trở nên lạnh lẽo.

Đồ khốn Phó Kinh Nghiêu, mới chạm vào tay cô mà đã đi rửa, lại chê cô bẩn rồi.

Ký ức đêm qua ùa về, Lâm Khê vô cùng bực bội, cô bỏ đôi đũa xuống, lấy khăn ướt lau tay, rồi tự mình ngồi ăn.

Mặc kệ anh ta, ăn no mới là quan trọng nhất.

Ăn xong rồi ngủ, ngày mai lại là một ngày tươi đẹp.

Khi Phó Kinh Nghiêu bước ra, Lâm Khê đã đặt đũa xuống, lách qua anh chạy lên lầu, sắc mặt cô rất khó coi.

Phó Kinh Nghiêu khựng lại, định gọi "Khê" nhưng từ ấy nghẹn lại trong cổ họng, đống khăn ướt trên bàn ăn đ.â.m vào mắt anh.

... Lại bị chê rồi.

Phó Kinh Nghiêu ngồi trong phòng khách suốt năm tiếng đồng hồ, trời đã tối đen.

Bên ngoài vọng vào tiếng ve kêu râm ran, anh cuối cùng cũng tỉnh lại, đứng dậy đi lên lầu.

Phó Kinh Nghiêu mở cửa phòng, chiếc gối màu hồng trên giường đã biến mất.

Gối của Khê Khê không còn nữa!

Phó Kinh Nghiêu đứng sững sờ.

Khoảnh khắc này, anh vô cùng hoảng loạn, vợ bỏ đi rồi, vợ không cần anh nữa...

Vợ thật sự không cần anh nữa...

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, Phó Kinh Nghiêu bừng tỉnh, vội vàng mở cửa, "Chuyện... chuyện gì vậy?"

Lâm Khê mặt không biểu cảm nói: "Khăn mặt để ở chỗ anh."

Nói xong, cô bước thẳng vào phòng tắm, bất ngờ bị một cánh tay ôm lấy từ phía sau, Lâm Khê ngã vào một vòng tay ấm áp.

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông rơi vào bên tai cô, "Xin em, đừng đi."

Lâm Khê sững người, nhất thời không phản ứng lại. Cô cựa quậy hai cái nhưng không thoát ra được: "Phó Kinh Nghiêu, anh đang làm gì vậy?"

Phía sau lưng, một lồng n.g.ự.c rộng lớn vang lên nhịp tim mạnh mẽ, bàn tay đặt ở eo cô bỗng siết chặt, như thể muốn đem cô hòa tan vào trong cơ thể anh.

Lâm Khê bị siết đến mức không thở nổi: "Buông ra! Nếu không tôi sẽ ra tay đấy!"

Phó Kinh Nghiêu chỉ nới lỏng tay một chút, nhưng vẫn dính chặt vào lưng cô: "Khê Khê, đừng đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-182.html.]

Lâm Khê cuối cùng cũng hiểu được ý của anh, Phó Kinh Nghiêu không muốn cô dọn đi.

Đã ghét bỏ cô rồi, vậy sao còn muốn sống chung một phòng?

Tối nay, cô vội vàng ăn xong rồi chạy về phòng mình, phát hiện bên trong chẳng còn gì cả, cô đành xông qua phòng Phó Kinh Nghiêu lấy một cái gối.

Cô nằm xuống tấm nệm trống trải, nhắm mắt cố ngủ, nhưng hoàn toàn không chợp mắt được, trong lòng bứt rứt vô cùng.

Lâm Khê định đi tắm rồi ngủ tiếp, nhưng trong phòng tắm cũng trống không, không có lấy một cái khăn.

Phó Kinh Nghiêu dọn sạch sẽ không khác gì quản gia Lưu.

Lâm Khê đành phải gõ cửa phòng Phó Kinh Nghiêu để lấy khăn tắm, vừa bước một bước thì anh đã ôm cô từ phía sau.

Lúc này, trong lòng cô đầy tức giận: "Tôi tên là Lâm Khê."

Phó Kinh Nghiêu nghe theo: "Vợ à, đừng đi."

Hai từ "vợ à" vang lên rõ ràng bên tai, Lâm Khê phản xạ đẩy anh ra: "Buông tôi ra, ai là vợ của anh?"

Người đàn ông phía sau ôm càng chặt hơn, từng chữ một, anh nói chậm rãi: "Em là vợ của anh, vợ của anh mãi mãi là em."

Lâm Khê hơi trợn mắt, ngây người mất một lúc.

Những lời nói ngọt ngào thế này mà Phó Kinh Nghiêu lại thốt ra, phản ứng đầu tiên của cô là: "Anh bị ma nhập rồi à?"

"Không." Phó Kinh Nghiêu gác cằm lên vai cô, giọng mang chút hối lỗi: "Vợ à, xin lỗi, anh sai rồi, em đừng dọn đi có được không?"

Đây là chiêu học trên mạng, cứ xin lỗi thật nhiều, cứ làm nũng thật nhiều.

Lửa giận trong lòng Lâm Khê vơi đi hơn phân nửa: "Anh sai chỗ nào?"

Phó Kinh Nghiêu vô cùng căng thẳng, cố nhớ lại những mẫu xin lỗi đã học trên mạng, nghiêm túc nói.

"Anh không nên tự ý hôn em, không nên chạm vào em khi chưa tắm sạch sẽ, không nên sáng nay không đưa em đi phố đồ cổ. Tóm lại, lỗi gì cũng là lỗi của anh."

"Anh nhận thức sâu sắc về sai lầm của mình, sau này sẽ không tái phạm."

"Vợ à, anh hứa với em, đừng dọn đi nữa có được không?"

Lâm Khê che mặt, cố nhịn cười. Những lời này từ đâu mà học ra vậy, lung tung đủ thứ, Phó Kinh Nghiêu dám nói cô còn không dám nghe, chân ngón đã cào móng xuống đất đến nỗi có thể xây được cả một tòa lâu đài.

Giọng cô mềm hẳn đi: "Anh bình thường chút đi, nói chuyện tử tế."

Phó Kinh Nghiêu lập tức im lặng, vẫn giữ tư thế này ôm chặt lấy eo cô, dùng hành động để thể hiện rằng anh sẽ không để cô rời đi.

Lâm Khê kéo tay anh ở eo nhưng không kéo ra được, không ngờ anh lại có sức mạnh đến vậy.

Cô tập trung linh khí vào lòng bàn tay, chuẩn bị dùng sức mạnh để gỡ tay anh ra thì một luồng khí tím dày đặc bao phủ cánh tay Phó Kinh Nghiêu, làm tan biến hết mọi linh khí của cô.

Trong mắt Lâm Khê thoáng qua một tia kinh ngạc, khí tím tự động bảo vệ chủ nhân.

Quá đáng thật! Còn có thể chơi như thế này!

Giờ thì đánh không thắng, mà cũng không thể đi.

"Phó Kinh Nghiêu, buông ra!"

"Không buông."

"Thật sự không buông?"

"Mãi mãi không buông."

Lâm Khê tức đến bật cười: "Anh ghét tôi, tôi dọn đi thì đúng rồi còn gì."

Phó Kinh Nghiêu sững người ba giây, vội vàng phủ nhận: "Anh không có, chưa bao giờ có, cho dù anh có ghét bản thân mình, anh cũng không thể ghét em."

Anh nói vô cùng chân thành, Lâm Khê quyết định hỏi cho rõ ràng: "Tại sao phải tắm ba lần?"

Trong đầu Phó Kinh Nghiêu nổ tung, dường như hiểu ra vì sao cô tức giận, hóa ra không phải là vì nụ hôn.

Khê Khê hiểu lầm rằng sau khi hôn cô, anh tắm rửa vì chê cô, thật ra là vì... nảy sinh tà niệm...

Lý do này không thể nói ra, nếu nói ra sẽ khiến cô sợ hãi bỏ chạy.

Ánh mắt Phó Kinh Nghiêu chao đảo, lắp bắp: "Anh... cái đó... vì nóng quá."

"Phải, điều hòa trong phòng có chút trục trặc, anh đổ mồ hôi nhiều, cảm thấy không thoải mái..."

Anh càng nói càng nhỏ giọng, Lâm Khê quay đầu lại nhìn anh đầy nghi ngờ: "Anh đang nói dối, nói thật đi, tắm ba lần là sao?"

Phó Kinh Nghiêu chỉ muốn c.h.ế.t quách đi cho rồi.

Tối hôm đó, làm sao Khê Khê biết anh tắm bao nhiêu lần, quản gia Lưu lại làm trò gì nữa đây, tháng này lại bị trừ bớt tiền thưởng rồi.

Căn bản chuyện này không có cách nào giải thích, không nói không được, mà nói ra thì cũng không xong, giờ phải làm sao đây?

Loading...