Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 148

Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:45:00
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có người từ phía sau đẩy cậu ta một cái, Chu Tuấn Kiệt quay lại nhìn, "Giang Trì! Trời ạ, cậu còn sống!"

"Đi nhanh lên." Giang Trì chắn giữa, trên mặt không có chút sợ hãi nào.

Chu Tuấn Kiệt vắt chân chạy.

Cậu ta vừa động, quái vật cũng di chuyển theo, giọng nói khàn khàn kia trở nên gấp gáp hơn.

"Đừng đi, không được đi!!"

Con quái vật trực tiếp lướt qua Giang Trì, đuổi theo Chu Tuấn Kiệt và Hạ Hương Quân, "Đừng đi! Không được đi!!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Trì sững lại một chút, không ngờ lại có chuyện này.

Tại sao con quái vật bỏ qua cậu ta, mà đuổi theo hai người kia?

Không có thời gian để suy nghĩ, Giang Trì đuổi theo: "Cậu chạy nhanh lên, quái vật đang đuổi theo cậu đấy!"

Chu Tuấn Kiệt tuyệt vọng hét lên: "A a a! Tại sao quái vật lại đuổi theo tôi?!"

Cậu ta là một kẻ hoàn toàn vô dụng, trong các bài kiểm tra thể lực, cự ly 1000 mét và 50 mét chưa bao giờ đạt chuẩn, làm sao chạy thoát khỏi quái vật.

Hạ Hương Quân thở dốc: "Còn mười mét nữa, sắp tới rồi..."

Bàn tay của quái vật gần như chạm tới cổ hai người. Giang Trì nhảy lên, vồ lấy cái lọ chứa khối natri, rồi nhanh chóng ném thẳng vào nhà vệ sinh.

"Nhanh nằm xuống!!"

Cái lọ vẽ thành một đường parabol đập vào tường, lực va chạm khiến khối natri văng ra khỏi lọ và rơi thẳng vào bồn cầu.

Ngay khoảnh khắc đó, natri và nước gặp nhau, gây ra phản ứng dữ dội.

Bùm!!

Tiếng nổ vang dội tràn ngập cả không gian.

Chiếc xe linh cữu số 1399 vừa mới đến nơi, suýt chút nữa bị cú nổ làm lật nhào.

Kinh nghiệm nhiều năm làm tài xế của tài xế ma giúp hắn kịp thời giữ vững tay lái, may mà không bị lật xe.

Tài xế ma nhắc nhở: "Mọi người giữ chắc nhé, sắp đến nơi rồi."

Quý Hành che đầu: "..."

Chưa kịp nói hết câu, cậu ta lập tức bị hất tung lên, toàn thân va mạnh vào một ban công tầng ba.

A a a! Chị đại vừa ném cậu ta như một quả lựu đạn!

Trong khoảnh khắc sắp đập vào tường, Quý Hành nhắm mắt lại, tin tưởng chị đại, cậu ta chắc chắn không chết.

Lâm Khê tay không trèo lên tầng ba, túm lấy cổ áo của Quý Hành, nhanh chóng lao vào nơi âm khí dày đặc nhất.

Góc tầng ba tạo thành một không gian riêng biệt, bên trong bị cô lập với thế giới bên ngoài, không chỉ có Chu Tuấn Kiệt bị nhốt ở đó mà còn có nhiều người khác.

Lâm Khê cần một người để trấn an những người bị hoảng loạn, tránh để họ hét lên điên cuồng.

Tiền Phú Quý quá béo, ném không nổi.

Chu Diệu Tông thì tuổi cao sức yếu, không phù hợp.

Quý Hành lại giỏi xã giao, rất thích hợp cho việc này.

Hai người biến mất nhanh chóng khỏi tầm mắt, Tiền Phú Quý bắt đầu cảm thấy có chút ghen tị, nhưng sau khi thấy cảnh tượng này, ông ta không còn ghen nữa.

Bên trong có những con quái vật không rõ danh tính, ở bên ngoài có khi còn tốt hơn, đại sư làm vậy là vì muốn tốt cho ông ta.

Quý Hành đúng là tên ngốc, khổ rồi.

Chu Diệu Tông vỗ vai Tiền Phú Quý: "Đại sư béo, hay chúng ta tìm chỗ khác?"

Xung quanh toàn là nghĩa địa, thỉnh thoảng vang lên những âm thanh kỳ quái, Tiền Phú Quý cũng có chút sợ hãi, nhưng ông ta ngẩng cao đầu: "Sợ gì chứ? Đi theo tôi."

Hai người nối đuôi nhau chạy về phía phòng trưng bày, ngoan ngoãn chờ Lâm Khê ra ngoài.

Lúc này, Lâm Khê và Quý Hành bước vào một không gian khác, lạnh lẽo bao phủ xung quanh, từng luồng âm khí thấm vào cổ.

Quý Hành rùng mình: "Lạnh quá."

Lá bùa bình an trong túi cậu ta tỏa ra hơi nóng, xua tan cái lạnh, Quý Hành tỉnh táo hơn một chút: "Chị đại, đây là đâu?"

"Không gian do quỷ biến hóa." Lâm Khê ném ra một lá bùa đèn lửa, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng phía trước.

Họ đang ở một hành lang, hai bên là những căn phòng giống hệt nhau, tất cả các cửa đều đóng chặt.

Cộp cộp cộp! Cộp cộp cộp!!

Âm thanh kỳ quái vang lên, giống như tiếng gõ cửa, lại giống như tiếng bước chân.

Một tiếng thét thảm thiết vang dội: "A a a!!!"

Quý Hành xoa xoa cánh tay: "Chị đại, âm thanh gì vậy?"

"Tiếng người và tiếng quỷ." Lâm Khê nắm lấy cổ áo cậu ta, lao về phía phát ra âm thanh, đá tung cửa một căn phòng.

"A a a!!"

Một người phụ nữ ôm đầu thét lên, bên cạnh là bảy tám người nằm bất động, không rõ sống chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-148.html.]

Lâm Khê nhanh chóng liếc qua một lượt: "Đều là người sống, quỷ không ở đây."

Kỳ lạ, con quỷ này không g.i.ế.c người, bắt hết mọi người vào một phòng để làm gì?

Chờ đủ người rồi ăn một lượt?

Người phụ nữ với gương mặt đầy kinh hoàng: "Các, các người là ai?"

Quý Hành giơ tay lên: "Cô đừng sợ, chúng tôi là người, đến cứu cô."

Người phụ nữ co rút vào góc, run rẩy: "Cậu đừng lại đây!"

"Chúng tôi không phải người xấu." Quý Hành nhìn quanh: "Chị đại, Chu Tuấn Kiệt không ở đây."

"Tôi đi bắt quỷ, tiện thể tìm người." Lâm Khê đẩy cậu ta một cái: "Cậu có bùa bình an, ở lại bảo vệ những người này."

"Tôi á?"

Quý Hành cuối cùng cũng hiểu tại sao chị đại mang mình theo, nhưng một mình thì cậu ta rất sợ.

Cậu ta lắp bắp: "Chị đại, em, em..."

Chưa nói hết câu, Lâm Khê đã biến mất.

Quý Hành đóng cửa lại, cắn răng trấn an cảm xúc của người phụ nữ: "Đừng sợ, tôi không phải người xấu..."

"A a a!!" Một người đàn ông trẻ tuổi vừa tỉnh dậy, hét lên điên cuồng.

Sau đó, những người nằm dưới đất lần lượt mở mắt, người thì ôm đầu, người thì thu mình vào góc, người thì sợ đến mức tè ra quần, không ai không hét lên.

"A a a!!!"

Quý Hành bị bao quanh bởi những tiếng hét chói tai, cậu ta chỉ muốn chết.

"Đừng sợ, đừng sợ, mọi người bình tĩnh lại."

Cậu ta an ủi rất lâu, nhưng đám người vẫn tiếp tục hét.

Cuối cùng, Quý Hành buông xuôi: "A a a!!"

Không thể thắng nổi thì nhập hội, cậu ta cũng hét lên.

...

Nhà vệ sinh phát nổ, nước bẩn b.ắ.n tung tóe khắp nơi, không khí đầy mùi thối.

Mấy tên học sinh giỏi c.h.ế.t tiệt!

Cậu ta chỉ là một học sinh kém, tại sao phải chịu đựng những chuyện này?!

Chu Tuấn Kiệt đeo khẩu trang, mùi hôi thối giảm đi đôi chút, cậu ta thở phào trong chốc lát, rồi hỏi: “Bây giờ phải làm gì?”

Giang Trì phân tích: “Tiếng nổ vang lên, tiếng bước chân ‘thùng thùng’ cũng biến mất theo, quái vật chắc đã bị dọa chạy rồi.”

Cậu ta nhìn về phía nhà vệ sinh: “Sau vụ nổ, phía trên nhà vệ sinh có một tia sáng trắng xuất hiện.”

Chu Tuấn Kiệt ngó qua ngó lại: “Có à? Sao tôi không thấy gì?”

Giang Trì không muốn để ý đến cậu ta, tự mình tiếp tục nói: “Tia sáng trắng đến từ bên ngoài, chứng tỏ không gian dị thường đã bị thủng một lỗ nhỏ, tiếng nổ có thể truyền qua lỗ hổng này.”

Chu Tuấn Kiệt hào hứng vỗ tay: “Có lý, rất có lý, không hổ danh là cậu, Giang Trì.”

Cậu ta vỗ tay hai cái: “Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”

Giang Trì lườm một cái, không thèm mở miệng.

Hạ Hương Quân thì thầm như muỗi kêu: “Anh Chu, người bên ngoài nghe thấy tiếng nổ nhất định sẽ cử người đến điều tra. Trong lúc này, chúng ta phải tự bảo vệ mình, đừng để quái vật bắt được, chờ họ đến cứu.”

“Có lý.” Chu Tuấn Kiệt gật đầu liên tục: “Hạ Hương... Ôi trời, lưng tôi!”

Hạ Hương Quân nằm trên mặt đất ho sặc sụa: “Khụ khụ khụ...”

Giang Trì không có thời gian để ý đến hai người, quái vật từng bước đến gần, giọng nói vang lên: “Đừng đi, không được đi…”

Lại là câu nói này, Giang Trì bình tĩnh hỏi: “Ngươi rốt cuộc đang gọi ai đừng đi?”

Quái vật đột nhiên phát điên, nhấc một cái bàn lên đập xuống: “Trở lại, mau trở lại!!”

Cái bàn lao thẳng về phía Chu Tuấn Kiệt, cú này mà không c.h.ế.t thì cũng tàn phế.

Chu Tuấn Kiệt muốn tránh nhưng không kịp, tốc độ của cậu ta thật sự quá chậm.

A a! Nếu lần này có thể sống sót ra ngoài, cậu ta nhất định sẽ rèn luyện chăm chỉ hơn, để kỳ kiểm tra thể chất đạt điểm tuyệt đối.

Giang Trì tung một cú đá hất văng cái bàn: “Mau đứng dậy!”

“Tôi… đứng không nổi…” Chu Tuấn Kiệt hai chân mềm nhũn, như một con giòi bò lổm ngổm trên đất, chậm chạp lê về phía trước.

Giang Trì đưa tay xoa trán, thật sự không thể nhìn nổi.

Không thể giúp được, thật sự không thể giúp được.

Quái vật mắt đỏ ngầu, nói: “Đừng đi, ta đến đây, đến đây rồi…”

Nó không có da, phần thịt bên dưới lộ ra hoàn toàn, mỗi bước đi lại để lại một dấu chân đẫm máu.

Cả căn phòng tràn ngập mùi m.á.u tanh và thối rữa nồng nặc, Chu Tuấn Kiệt ngửi thấy mùi này thì lập tức nôn mửa.

Mùi này còn tệ hơn cả mùi ẩm ướt của vụ bút tiên lần trước.

Loading...