Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:43:57
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tám tháng sau, Lưu Mỹ Tâm thật sự sinh được một đứa con trai, mẹ cô ấy nhắc lại chuyện này, và ba cô ấy không chút do dự đồng ý.

Từ đó, Lý Tử Hàn có thêm một người em trai không cùng huyết thống.

Cô ấy biết em trai là con của Lưu Mỹ Tâm, nhưng luôn coi cậu ta như em ruột.

Ba cô ấy vô cùng nuông chiều cậu em, có gì tốt cũng dành cho nó, nhưng Lý Tử Hàn không bận tâm, chỉ cần gia đình hòa thuận là cô ấy đã thấy hạnh phúc.

Một tháng trước, Lý Tử Hàn dùng tiền học bổng để mua một chiếc điện thoại mới, và em trai bắt ép cô ấy phải đưa nó cho mình.

"Đồ của chị cũng là của em, chị không có quyền dùng tiền mua điện thoại!"

Lý Tử Hàn tức điên, "Em bị làm sao thế, chị dùng tiền học bổng của mình mua đấy! Em không phải em ruột chị, dựa vào đâu mà quản chị? Cái nhà này sau này là của ai còn chưa chắc!"

Em trai cô ấy cười khẩy, "Chị à, chị đừng mơ giữa ban ngày nữa, em chính là em trai ruột của chị."

Câu nói đó không giống như đang đùa, Lý Tử Hàn sững sờ, "Em nói gì? Rõ ràng em là con của Lưu Mỹ Tâm..."

Em trai cô ấy ngẩng cao đầu, giọng mỉa mai, "Đúng, em là con của Lưu Mỹ Tâm, nhưng cũng là con ruột của ba."

Đầu óc Lý Tử Hàn như bị sét đánh, "Em nói dối!"

Nếu điều cậu ta nói là thật, điều đó có nghĩa bố cô ấy đã ngoại tình với Lưu Mỹ Tâm, mẹ cô ấy bị hai người thân thiết nhất phản bội, trên đầu bà ấy mọc không biết bao nhiêu cái sừng.

Càng nghĩ, Lý Tử Hàn càng thấy không ổn, cô ấy bắt đầu quan sát kỹ, và nhận ra em trai có ngoại hình lẫn tính cách rất giống bố, hoàn toàn không giống chồng của Lưu Mỹ Tâm.

Cô ấy kể lại chuyện này cho mẹ nghe, ban đầu Lưu Bội Lan không tin, nhưng mỗi lần nhìn thấy hai cha con họ, nỗi nghi ngờ trong lòng bà ấy ngày càng lớn.

Hai mẹ con ôm theo nghi vấn đến Thần Toán Đường để tìm hiểu sự thật năm xưa.

Lý Tử Hàn đưa ra một tấm ảnh chung, "Đại sư, cô nhìn xem, ba tôi và Lưu Mỹ Tâm..."

Lâm Khê liếc nhìn qua, "Họ đã lén lút với nhau từ lâu rồi, đứa con trai thứ ba của Lưu Mỹ Tâm sau này cũng là con của ba cô."

Lý Tử Hàn: ? ? !

Lưu Bội Lan: ? ? ?

Đám đông xung quanh: ! ! !

Các ông các bà lại một phen xôn xao.

"Trời ơi! Đây là cú sốc lớn nhất mà tôi nghe được năm nay, chuyện chồng với bạn thân đúng là không thể không nói."

"Phì! Cặp đôi chó má này, đứa con lại để vợ nuôi lớn mà còn thao túng tinh thần vợ không đẻ được con trai."

"Chậc chậc! Thằng em cũng chẳng ra gì, biết rõ thân phận của mình mà mẹ với chị có đối xử tốt thế nào cũng chẳng ích gì, nghĩ kỹ mà thấy kinh hãi, thật là chuyện động trời!"

Lưu Bội Lan ôm n.g.ự.c hít sâu, trong lòng nghẹn ứ, "Hừ hừ hừ..."

"Mẹ, mẹ không sao chứ?" Lý Tử Hàn nhẹ nhàng vỗ lưng bà, "Mẹ, bình tĩnh lại đi, bình tĩnh nào."

Lưu Bội Lan thực sự không thể bình tĩnh, suýt nữa ngất xỉu.

Những năm qua, bà ấy coi Đào Đào như con ruột mà đối đãi, thậm chí còn tốt hơn cả con gái mình.

Vậy mà sự thật lại như thế này, hai người đó đã dính vào nhau.

"Hừ hừ..."

Lưu Bội Lan tức giận đến run người, mắt trợn trắng.

Bác gái Hà vội rót ly trà mát chạy đến, "Nào nào, mở miệng ra, hạ hỏa đi."

Lưu Bội Lan vô thức nuốt xuống, dạ dày bà ấy quay cuồng, liền nôn thốc nôn tháo, "Ọe ọe."

Bác gái Hà đứng đó lúng túng, "Ha ha, giờ cảm thấy khá hơn chưa?"

Nôn hết những thứ trong bụng ra, Lưu Bội Lan cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ly trà mát giúp bà ấy tỉnh táo hẳn.

"Cảm ơn."

Bác gái Hà xua tay, "Không cần cảm ơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-138.html.]

Bà ấy rót thêm ly trà cho Lý Tử Hàn, "Cô gái, hay cô cũng uống một ly hạ nhiệt đi?"

Lý Tử Hàn nhận lấy rồi uống một hơi cạn sạch, cả người thoải mái hơn hẳn.

"Trà này đúng là thứ tốt."

"Cô có mắt nhìn đấy." Bác gái Hà tìm được người đồng điệu, lại rót thêm một ly, "Ở đây tôi còn nhiều, muốn uống bao nhiêu cũng có."

Vị đắng nhè nhẹ lan trên đầu lưỡi, Lý Tử Hàn bất giác nhớ lại những chuyện đã qua.

Năm nào Lưu Mỹ Tâm cũng gửi đặc sản quê nhà, lần nào cũng ở lại nhà cô ấy khoảng một tuần.

Có một lần, Lý Tử Hàn về nhà sớm, chỉ thấy trong nhà có bố và Lưu Mỹ Tâm, lúc đó cô ấy cũng không để ý nhiều.

Bây giờ ngẫm lại, vẻ mặt hai người hôm đó có gì đó không đúng, Lưu Mỹ Tâm mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng, còn bố thì lớn tiếng trách mắng cô ấy.

"Lớn như vậy rồi, không biết gọi điện báo trước à?!"

Lý Tử Hàn run rẩy toàn thân, không biết hai người đó đã lén lút làm chuyện này sau lưng cô ấy và mẹ bao nhiêu lần.

Cặp đôi chó má này có lẽ đã làm chuyện đó ngay trên giường mẹ nằm, thậm chí ở khắp nơi trong nhà, phòng khách, bếp, phòng tắm...

Lý Tử Hàn suýt nữa ói ra, cô ấy liên tục uống ba ly trà mới có thể bình tĩnh lại.

Các ông các bà bên cạnh giơ ngón tay cái, bác gái Hà pha trà với vị lạ như thế mà cô gái này lại uống ngon lành, đúng là người cứng cỏi.

Bác gái Hà cười đến không khép được miệng, trà của bà ấy ngoài công dụng thanh nhiệt giải độc, giờ lại có thêm tác dụng tỉnh táo tinh thần.

Bà ấy quyết định lần sau đến Thần Toán Đường sẽ chuẩn bị sẵn một thùng trà mát, để cứu người bất cứ lúc nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Tử Hàn bình tĩnh lại một chút, "Đại sư, cảm ơn cô, tôi đưa mẹ về đây."

Cô ấy sẽ không bỏ qua cho cặp đôi chó má đó, đã làm rồi thì để cả họ hàng đều biết chuyện này.

Lý Tử Hàn và Lưu Bội Lan rời đi, Tiền Phú Quý cầm điện thoại lên gọi tên, "Người tiếp theo, Phương Như Huyên."

Một người phụ nữ có ngũ quan thanh tú đứng dậy, "Đại sư, tôi là Phương Như Huyên."

Mặt cô ấy tái nhợt, quầng thâm đen dưới mắt rõ rệt, giọng nói yếu ớt, đứng không vững.

Cô ấy suýt ngã xuống đất, Tiền Phú Quý bước nhanh tới đỡ tay cô, "Cô sao thế?"

"Chóng mặt, đầu tôi quay cuồng quá." Tay Phương Như Huyên đầy mồ hôi, trông như vừa bị say nắng.

Cả người cô ấy dựa vào người ông ta, Tiền Phú Quý đứng đơ người, không dám cử động.

Bác Hà rót một ly trà mát, “Trà mát tỉnh thần, nào, há miệng ra.”

Phương Như Huyên nuốt một ngụm, đầu óc không còn choáng váng như trước, cô ấy khẽ nói: “Cảm ơn.”

“Không cần.” Bác Hà rất vui, trà mát bí truyền của nhà bà ấy quả thật lợi hại.

Phương Như Huyên ngồi nghỉ một lát, rồi đứng dậy, cảm ơn người đàn ông mập đứng bên cạnh, “Cảm ơn ông, đại sư Tiền.”

Tiền Phú Quý xua tay, “Không, không cần cảm ơn.”

Kể từ khi Thần Toán Đường mở cửa, đã lâu rồi ông ta không nghe thấy ai gọi mình là “đại sư Tiền”, bây giờ tự nhiên có người gọi thế khiến ông ta hơi không quen. Ông ta bất giác nhớ lại những lần bị Lâm Khê đè bẹp không thương tiếc.

Tiền Phú Quý lau mồ hôi trên trán, “Phương Như Huyên, đây là đại sư Lâm, cô đến để nhờ cô ấy xem bói.”

Phương Như Huyên gật đầu, tiến vài bước, “Đại sư Lâm, dạo gần đây tôi luôn gặp những giấc mơ kỳ lạ.”

Lâm Khê ngước mắt nhìn cô ấy, “Âm khí trên người cô rất nặng, đã gặp phải ma rồi.”

“Ma!”

Phương Như Huyên vô cùng hoảng sợ, cắn chặt môi dưới, “Người trong giấc mơ của tôi là ma sao!”

Lâm Khê giải thích, “Chắc chắn rồi, người bình thường không có âm khí, nếu có cũng rất nhạt, nhưng âm khí trên người cô rất đậm.”

“Với bộ dạng này, nếu cô đi vào con hẻm tối vào ban đêm, người ta có khi sẽ nhầm cô là ma.”

Phương Như Huyên mặc một chiếc váy trắng, mặt trắng bệch không chút máu, hai quầng thâm lớn dưới mắt, nhìn qua thật sự giống một nữ quỷ.

Cô ấy đưa tay sờ mặt, ngượng ngùng cười, “Đại sư, cô giỏi thật, mấy hôm trước tôi còn dọa một đồng nghiệp ngất xỉu.”

Loading...