Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-11-04 09:26:29
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn nữa, bên các nàng việc , chẳng cũng chủ động gọi bà ? Bà mới mặt mũi mà dùng mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh của .

, thời gian trong lòng bà mừng ghen tỵ, vô cùng giày vò.

Vừa xa, liền thấy một đám đông đang tụ tập ở bên . Đào Đại Niên, Đào Nhị Trụ, Nguyệt Nguyệt và các nàng mà bà đang tìm đều ở đằng .

lên hỏi mới xảy chuyện gì, nhưng những chuyện để trong lòng, dù đây là chuyện của làng, nhiều lo lắng .

Mãi cho đến khi sạp hàng của Lục Đào An đập phá, Vệ thị vội vàng hỏi: “Vậy Đại Niên bọn họ ngày mai còn thể bình thường ?”

Sạp hàng đập phá, chẳng nghĩa là các nàng thể ăn nữa , những liên quan đến Đào Đại Niên bọn họ cũng sẽ thể tiếp tục việc. Không việc thì bạc!

Đào Xuân Hoa chút bất lực, nàng với đại ca, nhị ca họ một tiếng , nhưng lúc đó đang lo lắng cho Lục Đào An, trái quên mất chuyện .

“Đại ca, nhị ca, ngày mai e là tạm thời cần các đến việc nữa.” Việc kinh doanh thể tiến hành, những nguyên liệu tự nhiên cũng tạm dừng.

Đào Đại Niên và Đào Nhị Trụ khi chuyện liền hề để tâm mà xua tay. “Điều tự nhiên thôi, đừng khó xử, Đào An các nàng bày sạp , tự nhiên cần nhiều bột mã thầy như .”

“Phải đó tỷ, đợi đến khi nào thể mở sạp , chúng cũng , cần gấp.”

Đào Xuân Hoa cảm kích gật đầu, “Đa tạ đại ca, nhị ca!”

Vệ thị xong, lòng khó chịu vô cùng, mới mấy ngày việc gì .

“Quả nhiên là ở chỗ nàng định, sớm với các ngươi , đừng ở chỗ họ, các ngươi cứ , thì , trực tiếp ngay cả sạp hàng cũng đập phá!”

Đào Đại Niên xong chút tức giận, “Ngươi mau câm miệng! Còn đủ loạn ! Chỉ đuôi!”

Vệ thị Đào Đại Niên đến mức ấm ức bĩu môi, lẩm bẩm nhỏ giọng, “Chẳng vì các nàng bản lĩnh, mới bao lâu đập phá .”

Dân làng sạp của Lục Đào An đập phá, họ bột củ năng nữa, chẳng nghĩa là sẽ thu mua củ năng .

Ai nấy đều chút lo lắng, liền nhao nhao bước tới hỏi han.

“Vậy củ năng còn thu mua ?”

“Nếu thu mua thì những củ năng mấy đào nhiều như đây?”

đó, nhiều như , chúng một lúc cũng ăn hết, nếu để đó chẳng sẽ lãng phí ?”

Đào Xuân Hoa chỉ đành áy náy giải thích với họ, “Thật sự xin chư vị, chuyện cũng ngờ tới.

Chỉ thể tạm thời thu mua nữa, đợi đến khi nào thể thu mua , sẽ thông báo cho .”

Dân làng xong, cũng chỉ đành bất lực thở dài, xua xua tay tỏ vẻ bận tâm.

“Thật sự thì chúng tự kéo trấn mà bán .”

Nếu tự kéo , tốn sức , thuê xe trâu, còn bán , những điều đều là mối lo ngại, nhưng hiện tại cũng chẳng cách nào hơn.

Vốn dĩ vì bắt kẻ trộm củ năng, trong lòng còn chút may mắn, giờ phút ai nấy, bất kể là đang xổm đều thở dài thườn thượt.

Đợi đến khi Lục Đào An dẫn tới thì phát hiện đều ủ rũ rầu rĩ.

“Thôn trưởng, chúng mang tất cả củ năng tìm đến đây , quả nhiên ngoài mười mấy túi xếp trong phòng, đống cỏ khô còn giấu ít, hơn hai mươi bao tải!”

Mọi xong, đều phẫn nộ về phía Lưu Quả Phụ.

“Lưu Quả Phụ, ngươi ! Ngoài những thứ , còn giấu ở chỗ nào khác ?”

Lưu Quả Phụ chuyện coi như xong , “Chỉ bấy nhiêu đó thôi, thật sự còn gì khác nữa, tài sản của đều các ngươi lật tung hết ! Nếu các ngươi tin, nguyện thề!”

Thôn trưởng thấy Lưu Quả Phụ thật, phất phất tay, “Thôi , cứ chia hết những thứ .”

Vốn dĩ những dân làng còn đang tích cực, giờ phút đều ỉu xìu.

Lục Đào An cất lời hỏi: “Chuyện gì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-55.html.]

Vệ thị là đầu tiên đáp: “Chẳng là sạp hàng của ngươi đập phá , đại cữu Tiểu cữu của ngươi đều việc gì để nữa!”

Dân làng liên tục than phiền,

đó, chỗ ngươi thu mua củ năng nữa, củ năng nhiều như họ đào cũng để lâu , việc đây?”

đó, thứ nặng như , chúng còn nhờ kéo từ xa đến trấn mà bán, đến lúc đó bán mấy đồng tiền. Nếu bán thì lãng phí.”

“Đào An, chúng trách ngươi, tất cả đều là tại mấy con ‘hại trùng’ !, nếu thì chúng tự mỗi ngày ăn một ít đào một ít cũng , thứ như nếu lãng phí thì đáng tiếc bao.”

Lục Đào An khó hiểu ngẩng đầu, “Ai thu mua nữa?”

Dân làng xong kinh ngạc .

“Chẳng nương của ngươi ?”

Đào Xuân Hoa giải thích: “Đào An, Lưu Viên Ngoại giở trò , sạp của chúng mở , liền với họ là tạm thời thu mua nữa.”

Lục Đào An hiểu rõ gật đầu, nương của nàng như sai, dù nàng cũng kịp kể chuyện hôm nay cho .

“Các ngươi yên tâm, củ năng vẫn thu mua, chỉ thu mua mà còn tăng lượng lớn. Ban đầu bảo các ngươi mỗi hộ đào hai mươi cân, bây giờ bảo các ngươi mỗi hộ mỗi ngày đào một trăm cân, cho đến khi đào hết tất cả củ năng ở đây mới thôi!”

Đào Xuân Hoa kinh ngạc.

Vệ thị há hốc mồm kinh ngạc.

Đào Đại Niên cùng Đào Nhị Trụ, Nguyệt Nguyệt và những khác cũng đều chấn động.

Dân làng Lục Đào An , lập tức hò reo vui mừng.

“Đào An, ngươi thật ?”

“Có giá cả vẫn là hai đồng tiền một cân ?”

“Nếu là như , tính thử xem, hai đồng tiền một cân, một ngày thể đào một trăm cân, chẳng một ngày 200 đồng tiền thu nhập ?”

“Trời ạ, chỉ nghĩ thôi là ngất vì hạnh phúc !”

Lục Đào An gật đầu, “ , bây giờ những thứ nếu các ngươi mang về nhà, thì cứ bán hết cho , sẽ trực tiếp đưa bạc cho các ngươi.”

Dân làng xong lời , những vốn đang xổm đất, lập tức bật dậy, nhao nhao tranh mang củ năng đào đến nhà Lục Đào An.

Trên đường , ai nấy đều phấn khích khác thường.

Lục Đào An cân tất cả củ năng, đổi thành tiền đồng phát cho họ.

Tổng cộng tìm thấy hơn ba mươi túi củ năng trong nhà Lưu Quả Phụ, mỗi túi nặng đúng một trăm cân, tổng cộng ba nghìn cân củ năng, tương đương sáu nghìn đồng tiền.

Trong làng hơn năm mươi hộ gia đình, trung bình mỗi nhà đều thể nhận 120 đồng, đây quả là một khoản tiền lớn từ trời rơi xuống.

Từng một cầm đống tiền đồng trong tay, vui mừng đến nhường nào!

Duy chỉ nhà Lưu Quả Phụ mặt ủ mày chau, bởi vì họ bận rộn trong đêm tối mấy đêm liền, chia một đồng tiền nào!

Lưu Quả Phụ và Lưu Thúy Hoa thấy nhiều như ai nấy đều cầm một đống tiền lớn rời , duy chỉ họ gì, hận thể c.ắ.n nát răng mà chẳng cách nào, chỉ đành hậm hực bỏ .

Đợi khi dân làng tản hết, Lục Đào An nhiệt tình giữ Đào Đại Niên và những khác ở ăn cơm.

là nhờ họ giúp đỡ , che chở mới khác ức hiếp.

Cũng mời cả Vệ thị, tuy trong lòng nàng , nhưng nếu chỉ giữ Vệ thị ở , khó tránh khỏi dị nghị.

Nhân lúc họ đều trong nhà, Lục Đào An lấy hộp thức ăn trong gian , các món do Nhạc Tư Oánh đến giờ vẫn còn nóng hổi.

nàng vẫn luôn cầm một cái giỏ phủ vải mà ai phát hiện .

 

Loading...