Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 227
Cập nhật lúc: 2025-11-08 04:56:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Quay về!” Tiêu Vân Mặc ngắn gọn rõ ràng.
“ mà…” Hạ Tốn hướng quân Thát bỏ chạy, trong lòng cam tâm.
“Hạ Tốn, các ngươi dám trái lệnh ?” Nguyên Huyền trong quân đảm nhiệm chức Hiệu úy.
Mấy , mặc dù phục, nhưng quân lệnh như núi, bọn họ cũng dám tuân, đành dẫn đại quân đầu ngựa trở về.
Trong quân doanh.
Tiếng rên rỉ trầm đục liên tục vang lên.
Ba cởi trần, trói ngược quỳ rạp đất, mỗi lĩnh ba mươi quân côn, lưng đ.á.n.h sưng đỏ đến mức khó coi, nhưng ba cúi đầu c.ắ.n chặt răng, trong lòng vẫn phục.
Mặc dù Tiêu Vân Mặc giải thích với bọn họ vì đuổi theo, nhưng ba vẫn kiên định cho rằng, là Tiêu Vân Mặc một độc chiếm quân công.
Sau đó.
Ba cùng câu kết, sợ Tiêu Vân Mặc tấu chương tâu lên triều đình việc bọn họ vi phạm quân lệnh, quyết định tay để chiếm ưu thế, tấu chương tâu lên triều đình, cáo buộc Tiêu Vân Mặc rõ ràng cơ hội đuổi kịp quân Thát, bắt gọn bọn chúng, nhưng nhát gan sợ phiền phức, cưỡng ép bọn họ ghìm ngựa đầu.
Bọn họ nghi ngờ, Tiêu Vân Mặc ý đồ bất chính, trung thành với triều đình.
Đến khi Tiêu Vân Mặc thì là nửa tháng , nhận mệnh lệnh của triều đình ban cho y, lệnh cho y chọn ngày về kinh, sai sót!
Tiêu Vân Mặc cau chặt mày.
Nguyên Huyền hỏi: “Chủ tử, chuyện gì phiền lòng ?”
“Ngươi tự cầm lấy xem .” Tiêu Vân Mặc đưa phong thư cho y.
Nguyên Huyền đại khái qua một lượt, lập tức bốc hỏa: “Thật là vô lý! Rõ ràng chủ tử cho bọn họ cơ hội tự kiểm điểm, mà kẻ ác cáo .
Trận chiến chủ tử bố cục mỹ chút tỳ vết, thêm đó là hỏa cầu của Lục cô nương, chúng thể coi là bách chiến bách thắng, hơn nữa cần tổn thất binh sĩ phe .
Lại phá hỏng bởi mấy tên súc sinh mắt , vì chủ tử tâm thiện, hy sinh các tướng sĩ, nên hạ lệnh rút lui cho bọn họ liều mạng với quân Thát.
Bọn họ mà mặt dày tâu lên triều đình … quả thực còn bằng cầm thú!”
Nguyên Huyền thở dài thườn thượt: “Nguyên Khải và Nguyên Càn đều theo Đại tướng quân bắc phạt , giờ trong quân doanh ngay cả một để bàn bạc cũng , Bệ hạ triệu về kinh e là lành ít dữ nhiều!”
Tiêu Vân Mặc để tâm lắm, điều khiến y đau đầu là, y và Đào An còn ở bên mấy ngày, bọn họ sắp chia xa .
Đào An luôn bận rộn, bọn họ đều thời gian mấy câu.
Tiêu Vân Mặc nghĩ đến nàng, quyết định qua xem nàng . Vừa nghĩ đến nàng, liền cảm thấy phiền não giảm ít.
Khoảng thời gian , Lục Đào An bận rộn chữa trị cho các thương binh, dùng linh thủy gian của nàng.
Mặc dù Tiêu Vân Mặc kịp thời hạ lệnh cho bọn họ rút lui, nhưng vẫn ít binh sĩ trọng thương, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Hơn nữa, pháo đài còn nhiều chi tiết cần cải thiện.
Vương Hổ Nữu là cách một ngày đến, nhưng Lục Đào An vẫn luôn bận rộn, chẳng mấy thời gian chuyện với nàng.
Giờ thấy nàng bận nữa, mới bắt chuyện , nghĩ đến trận chiến thuận lợi đến , nàng chi tiết.
“Đào An, kể , Tiêu tướng quân bố trí như thế nào, mà khiến quân Thát đ.á.n.h bất ngờ kịp trở tay.”
Lục Đào An bất giác nhếch môi , nàng cũng ngờ Tiêu Vân Mặc dùng binh như thần, quả hổ danh Đại tướng quân.
Nếu mấy quân lệnh, thể là một ai thương vong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-227.html.]
Tiêu Vân Mặc bố trí cạm bẫy từ , bắt mấy tên quân Thát trộn , dùng một vài thủ đoạn, giam bọn chúng các phòng giam riêng biệt, cuối cùng chịu nổi khai kế hoạch của quân Thát.
Tiêu Vân Mặc tương kế tựu kế, cho của hóa trang thành hắc y nhân, của giả vờ tập kích của , khiến thủ lĩnh quân Thát tưởng là của bọn chúng thành công, dẫn dụ bọn chúng tới.
Việc đây khỏi thành đưa đồ cho Tiêu Trung, cũng chỉ là để mê hoặc quân Thát mà thôi, hỏa cầu đưa cho Tiêu Trung phái khác , bọn họ ẩn nấp hai ngọn núi chờ đợi quân Thát c.ắ.n câu.
Vốn tưởng rằng, thể tiêu diệt quân Thát trong một trận, ai ngờ ba phá hỏng kế hoạch.
Tiêu Vân Mặc vì thương vong quá nhiều, hạ lệnh cho bọn họ rút lui.
Vương Hổ Nữu xong vô cùng bực bội: “Trong quân đội Đại Thuận của chúng , xuất hiện mấy tên bại hoại , vì tư lợi cá nhân, dám trái lệnh quân.”
Lục Đào An đáp: “Người như ở cũng , câu là vì , trời tru đất diệt.
Bọn họ sẽ nghĩ đến đại cục gì cả.
Tuy nhiên, hiện nay hỏa cầu và pháo đài là độc nhất vô nhị của Đại Thuận, những quân Thát tạm thời chắc sẽ quấy rầy Đại Thuận nữa.
Sau thì khó , những vũ khí nhiệt một khi đời, bọn chúng chắc chắn cũng sẽ bắt chước để nghiên cứu chế tạo nó.
Những thứ sớm muộn gì cũng sẽ nghiên cứu , chi bằng để Đại Thuận .”
Hai đang chuyện, thì thấy Tiêu Vân Mặc tới.
Lục Đào An nhận y chuyện, thuận miệng hỏi: “Có xảy chuyện gì ?”
Tiêu Vân Mặc vội vàng lắc đầu: “Không gì.”
“Nàng thế nào?” Y biểu hiện bình thường .
“Mi tâm của nhíu đến mức thể kẹp c.h.ế.t ruồi , thể ? Không việc gì thì ít nhíu mày thôi.” Lục Đào An đùa trêu chọc y.
Tiêu Vân Mặc đưa tay xoa xoa mi tâm: “Thật đúng là !” Ngay cả y cũng cảm thấy .
Y đắn đo: “Chỉ là chút việc, về kinh một chuyến.” Y rõ, vì chuyện của mà khiến nàng lo lắng, hơn nữa y qua rõ ràng chuyện, Bệ hạ hẳn sẽ trách y, Thánh thượng hiện tại là một minh quân mà.
“Ồ, đường cẩn thận.” Lục Đào An bình thản .
Tiêu Vân Mặc thở dài một tiếng, nàng chẳng chút nào vui vì bọn họ chia xa, chẳng lẽ trong lòng nàng thật sự y chút nào .
Cũng , khi chia xa, nàng nhớ y .
Tuy nhiên, nàng như cũng , tránh cho y nếu lỡ chuyện gì xảy , khiến nàng đau lòng buồn bã, dù phụng sự vua như phụng sự hổ, chuyến rốt cuộc sẽ thế nào y cũng chắc.
Nếu thêm một nữa, y vẫn sẽ lựa chọn như , mạng của binh sĩ cũng là mạng, bọn họ cũng cha Nương vợ con, nếu như bọn họ xảy chuyện, vợ con ở nhà sẽ đau lòng bao.
Ánh mắt Tiêu Vân Mặc dừng gương mặt Lục Đào An.
“Mặt gì ?” Lục Đào An y chằm chằm cảm thấy kỳ lạ, bất giác sờ sờ mặt.
“Không , .” Tiêu Vân Mặc ho khan một tiếng.
lúc , đột nhiên thấy binh sĩ bẩm báo, đến tìm Lục Đào An.
Lục Đào An nghi hoặc, chuyện nàng ở đây cho báo với nhà , ngoại trừ nhà đến tìm nàng, nào khác.
Chẳng lẽ trong nhà xảy chuyện?
Đến khi gặp , mới phát hiện là Lục Đào Ninh và Nhạc Tư Oánh hai đến tìm nàng, mặt hai đều lộ vẻ sốt ruột, cũng tiều tụy ít.
“Gì cơ? Người biến mất ? Chuyện xảy khi nào?” Lục Đào An các nàng kể chuyện xong, kinh ngạc hỏi.
Lục Đào Ninh lau nước mắt: “Ngay khi một tháng. Bọn tìm khắp nơi , giờ hai tháng trôi qua , bọn còn cách nào, nên mới đến tìm .”