Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 22
Cập nhật lúc: 2025-11-04 01:44:09
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cái gì? Phân gia ư?”
Lục lão thái lập tức nhảy dựng lên.
“Ngươi mà vì cái thằng nhãi ranh con đó mà đòi phân gia với ?” Lục lão thái bắt đầu sụt sịt lóc.
“Số mà khổ thế ! Đứa con một tay nuôi lớn, hiếu kính thì thôi .
Lại còn khuỷu tay cong ngoài, bây giờ vì mấy tiện nhân mà phân gia với ?”
Lục Hữu Lương lên tiếng an ủi.
“Nương, , hãy con .”
“Bây giờ con chỉ dỗ Xuân Hoa về .
Cái nhà con sẽ chăm sóc, tiền con kiếm vẫn sẽ giao cho nương giữ, học phí của Quân Tề con cũng sẽ giúp nộp.
Chẳng gì khác biệt so với đây cả.”
Lục lão thái mới ngừng .
Nghe con trai , bà suy nghĩ một lát, mới đồng ý.
Nhiều ngày trôi qua như , Đào Xuân Hoa mà vẫn chịu về.
Lại còn phân gia mới chịu, mà dám vẻ như thế, đúng là tiện nhân!
Đợi nàng về, bà nhất định sẽ để nàng yên !
Cả mấy đứa nha đầu tiện nhân nữa!
Mặc dù trong lòng bà vạn con trai phân gia, nhưng Đào Xuân Hoa trở về, bà thật sự ngờ tới.
Bà vốn nghĩ, Đào Xuân Hoa chẳng qua là giận dỗi thôi, đợi nguôi giận hai ngày nữa sẽ trở về.
Bà thật lòng nàng trở về, mà là con dâu thứ hai mất , con trai thứ hai cưới vợ mới, tốn ít bạc, nghĩ đến là thấy xót ruột.
Chỉ đành miệng lưỡi tiên đồng ý phân gia, dù con trai thứ hai cũng hứa , tiền y kiếm vẫn là của bà .
Lục Hữu Vi xong nhíu mày.
Vốn dĩ chuyện bán Lục Đào An là do chính y đề xuất.
Không chỉ vì Quân Tề nộp học phí, mà còn nguyên nhân khác.
Y chỉ đành bất đắc dĩ, lúc mới nhắc đến với cha nương.
Trước đây, một ông thầy bói ngang qua nhà y.
Ông lượt xem bói cho Quân Tề và Đào Hỉ, rằng mệnh của họ quý nhân phù trợ, một sẽ thăng tiến nhanh chóng, một thể gả nhà quyền quý, giàu sang kể xiết.
Lúc đó y đang chìm đắm trong niềm vui sướng vì con trai con gái đều là rồng phượng, để ý ông lão đó còn gì nữa.
Thế nhưng đó, Đào Hỉ nhắc tới, rằng ông lão khỏi, liền gặp Lục Đào An đang cắt rau heo trở về đường.
Cũng xem bói cho Lục Đào An .
Vì cách xa, nàng rõ, chỉ loáng thoáng lão luôn miệng nhắc nhắc những lời về điềm tai ương gì đó, nhưng cụ thể là tai ương gì thì nàng rõ.
Lục Hữu Vi liền ghi nhớ chuyện trong lòng.
Còn thể là tai ương gì nữa, chắc chắn Lục Đào An chính là kẻ mang điềm gở, ai ở gần nàng đều sẽ gặp xui xẻo.
Thế nên Lục Quân Tề rõ ràng thể thi đậu tú tài, nhưng mãi chẳng thi , chẳng vì Lục Đào An ở bên cạnh đó .
Vốn dĩ cùng Đào lão thái bàn bạc đem Lục Đào An bán thật xa, nào ngờ, giữa đường gặp nhà Đại Thành, đưa về.
Lần nàng cũng .
Ta nhất quyết sẽ để bọn họ trở về nữa.
Tránh ảnh hưởng đến việc Quân Tề thi đậu.
Quân Tề thi đậu tú tài, chắc chắn cũng là do nàng liên lụy.
Rõ ràng lão bói cho Quân Tề, Quân Tề thể một bước lên mây, thể đến cả tú tài cũng thi đậu?
“Cho bọn họ trở về thì , nhưng Đào An thì thể.”
Nghe Lục Hữu Vi dứt khoát từ chối, Lục Hữu Lương kinh ngạc hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-22.html.]
“Đại ca, tại như , Đào An là cốt nhục của , tại thể cho Đào An trở về, đạo lý là gì?”
“Nhị , đừng vội, hãy đại ca rõ .”
Sau đó, Lục Hữu Vi kể hết những chuyện trong lòng .
Lục lão thái xong, thể chấp nhận .
Bà chỉ một đứa cháu trai bảo bối như , thể để cái đồ vô dụng hại.
Bà lập tức tuyên bố tuyệt đối thể để Lục Đào An trở về, những khác thì thể.
Lục lão gia cũng nghĩ như .
Dù cũng chỉ là một nha đầu, nuôi lớn cũng là đồ phá của.
Mà Lục Quân Tề thì khác, lớn lên sẽ quan, bọn họ đều sẽ nhờ phúc Quân Tề mà hưởng phúc về .
“ , cũng phản đối, thể ảnh hưởng đến Quân Tề, đến lúc đó cả nhà chúng đều sẽ ngày tháng lành.”
Lục Hữu Lương xong ngây .
“Cha, Nương, đại ca, chuyện ? Đào An là một đứa bé như , là kẻ mang điềm gở?”
Lục Hữu Vi từ tốn : “Nhị , chuyện đại ca vẫn luôn giữ trong lòng, để suy nghĩ lung tung. Thật sự là Quân Tề thi tú tài mãi đậu, đại ca còn cách nào khác mới .
Cả nhà chúng đều trông cậy Quân Tề đấy. Vậy nên đừng nghĩ đến việc cho Đào An trở về nữa, ?”
Sau đó, Lục lão thái liên tưởng đến, mấy năm nay nào là hạn hán, nào là lũ lụt, hoặc là sâu bệnh, ruộng đất chẳng trồng trọt gì.
Bà đổ hết những chuyện lên đầu Lục Đào An.
“, con tiện nhân chính là một tai tinh triệt để, cái kẻ tai họa nhất quyết thể mang về nhà chúng .
Vì nàng , mấy năm nay chúng ngày nào sống ?”
Những mặt ở đó, trừ Lục Hữu Lương, ai cảm thấy điều đó là vô lý.
Từng chuyện một liên kết , quả thật là như .
Lục Đào An chính là một chổi, nàng , nhà họ nhất định sẽ sống , cuộc sống ngày càng hưng thịnh.
Lục Hữu Lương tin, Đào An là do y sinh , thể là tai họa?
y lời nào phản bác.
Chỉ thể tính toán việc kiếm nhiều tiền, đến lúc đó khoản bạc y đưa để giúp Quân Tề đóng học phí, chắc chắn Nương và đại ca sẽ nới lỏng mà cho Đào An trở về.
Tại nhà họ Đào, Đào lão thái đang dọn dẹp sân, liền thấy Vệ thị và mấy khác đều trở về.
Nhìn mặt trời, vẫn đến giữa trưa mà trở về ?
Vệ thị hôm nay một bụng tức giận.
Tranh thủ lúc trời sáng, nàng dẫn mấy đứa trẻ khỏi nhà.
Vốn dĩ định hôm nay sẽ kiếm hết những khoản thua lỗ của ngày hôm qua.
Kết quả đợi đến khi trời sáng, núi ít kéo đến, tất cả đều là đến hái rau đất.
Có khá bá đạo, suýt chút nữa đ.á.n.h với nàng vì tranh giành chỗ rau đất đó.
Vốn dĩ hái mấy ngày chẳng còn nhiều, ngờ đột nhiên nhiều đến như .
Vệ thị thở dài thườn thượt đặt nửa túi rau đất xuống đất.
Nguyệt Nguyệt và mấy đứa trẻ cũng chẳng hái bao nhiêu, đều là nửa túi nhỏ, ước tính cộng cũng đến mười cân.
Đào Xuân Hoa và Đào Tĩnh cũng hái nhiều.
“Sao hôm nay chỉ hái bấy nhiêu thôi? Trên núi hết ?” Đào lão thái đặt công việc trong tay xuống, quan tâm hỏi.
Vệ thị liền trút hết nỗi khổ về việc núi hôm nay đông như .
“Sao tự nhiên nhiều như ?”
Đào lão thái suy nghĩ một chút : “Không là lúc con trấn , với chứ?”
Vệ thị xong, môi mấp máy: “Ta cũng với bọn họ là hái ở , là để họ mua, đây là hàng núi, là vật hiếm hái từ trong núi sâu.”
Đào lão thái xong liền lườm nàng một cái: “Con là hái trong núi, chẳng liền ? Gần đây chỉ một ngọn núi như , còn thể là nơi nào khác? Con cần thì cũng .”