Chiều xuống, phụ Hạo Nhiên nấu cơm xong, Tử Hân chạy sang tìm Diệp sư phụ. Nhác thấy bóng nữ tử thấp thoáng bên ngoài, ông lên tiếng bảo cô cứ mở cửa .
- Sư phụ. – Cô cúi đầu, kính cẩn chào.
- Con . – Ông hạ giọng, trỏ chiếc ghế đối diện.
Chờ nữ tử yên vị, Diệp sư phụ đẩy mấy cuốn tập sang phía cô. Theo lời ông, Tử Hân nhẹ nhàng lật từng trang giấy.
Nỗi xúc động bỗng chốc trào dâng vì thấy bên trong là những hình vẽ cùng chữ chép tay miêu tả tường tận các chiêu thức cô học đến.
- Sư phụ, cái .... – Tử Hân ngước lên, rưng rưng nước mắt.
- Thời gian con ở đây quá ngắn, mai cũng chẳng còn thể gặp . Sư phụ và sư con ghi chép tất cả các chiêu thức cùng kỹ thuật từ đơn giản tới nâng cao. Con sang nước bạn, thời gian thì tự luyện thêm nhé.
- Tử Hân cám ơn sư phụ, con hứa sẽ chăm chỉ ạ. Để con… về bưng cơm sang.
Cô đưa tay lau vội khóe mi vụt chạy , nỗi vui mừng len lỏi khắp cõi lòng. Vậy mà bấy lâu nay cô ngờ lầm thầy, cho rằng ông chỉ dạy bấy nhiêu thôi chứ chẳng tận tâm như với Hạo Nhiên.
Dùng cơm xong, Tử Hân tranh thủ dọn dẹp và lủi vô phòng, chong đèn, chăm chú nghiền ngẫm cuốn tập mãi khi trời sập tối, cô vẫn . Lúc Hạo Nhiên gọi tên thì cô mới giật ngẩng đầu, lắp bắp.
- Cậu… đây ?
- Em chỉ khép hờ cửa, đẩy nhẹ là bung . – Hạo Nhiên mỉm cô.
- À, chắc quên. Cậu…tìm chuyện gì? – Tử Hân ngập ngừng hỏi.
- Tử Hân, em bịt mắt theo đến một nơi nhé.
- Cậu ? Bịt mắt? – Đôi mắt cô trợn ngược khi cái đề nghị lạ lùng từ .
- , chỉ một lát thôi, sẽ cho em một bất ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sao-bang-qua-troi/chuong-82-giac-mong-dom-dom-2.html.]
Trong lúc Tử Hân còn đang ngơ ngác thì Hạo Nhiên nhanh nhẹn dùng băng vải đen bịt mắt cô , đỡ cô lưng cõng ngoài.
Dù chẳng nhưng nghĩ tới công sức thức đêm thức hôm chép sách giúp nên cô cố gắng chiều ý.
Đến nơi, cẩn thận đặt cô xuống. Khoảnh khắc chiếc băng vải trút bỏ, Tử Hân xúc động lấy tay che miệng, ngăn lời cảm thán chực thốt lên.
Giữa đêm mùa hè, hàng triệu đốm sáng huyền ảo, lập lòe tựa những ngôi nhỏ tỏa lan khắp núi rừng yên tĩnh. Bầy đom đóm dệt nên tấm thảm sắc màu phủ khắp ngàn cây, ngọn cỏ. Vẻ đầy mê hoặc khiến cảm giác như lạc sang chốn thần tiên cổ tích.
Tử Hân thích thú xoay vòng theo chúng. Hình ảnh tươi tắn hồn nhiên của cô trái tim Hạo Nhiên đập loạn liên hồi.
Khung cảnh ảo diệu mau chóng tan vì giây phút lung linh tìm đến với , đàn đom đóm tỏa về tứ phía và dần biến mất trong đêm. Tử Hân nhón chân, đón lấy một chú đom đóm bé xíu.
Khi bàn tay thanh mảnh hé mở, nó vụt bay lên cao, lẫn tàn cây mịt mùng tối sẫm. Cô theo ngẩn ngơ tiếc nuối.
- Hết .
- Phải. Tử Hân , em ? Để khoảnh khắc rực rỡ cho vũ điệu ánh sáng của mùa yêu , chúng trải qua quãng thời gian chờ đợi nhọc nhằn lặng lẽ lòng đất.
Hạo Nhiên đưa nắm tay tới mặt cô. Con đom đóm cuối cùng lập lòe chớp tắt vội vã bay . Anh cũng tiếc nuối như cô, ánh đèn màu chốn phồn hoa phố hội thể sánh bằng vô vàn vì tinh tú lạc xuống từ trời.
- Cậu chủ, đêm nay đom đóm? – Tử Hân mơ màng cất tiếng.
- Em để ý những ngày đầu hè, nếu ban ngày thời tiết nóng ẩm, ban đêm mây nhưng gió, đom đóm ắt sẽ xuất hiện.
Sau thanh âm dịu dàng vọng bóng đêm tĩnh mịch. Cả hai cùng im lặng lắng thở của thiên nhiên, vũ trụ. Ánh sa giữa màn tối chiếu rọi những khát khao sâu trong đáy tâm hồn họ.
Nếu chỉ một cuộc đời để sống, mạnh dạn theo đuổi ước mơ để bản đừng nuối tiếc.
Lúc , Tử Hân thôi chẳng còn sợ hãi lo lắng về tương lai phía nữa. Dẫu thế nào, cô cũng sẽ mạnh mẽ nắm tay thương vượt qua tất cả, nếu thể cùng tỏa sáng thì cô nguyện vụt tắt với .
Bên cạnh cô, đàn ông thủy chung vẫn vẹn nguyên mơ ước buổi ban đầu, chính là ở cạnh cô gái mà yêu mãi mãi. Anh sẽ vun vén, chăm sóc và nâng niu tổ ấm từng ngày.
Mong tưởng chừng đơn giản với tất cả ấm con nhà giàu nhưng đối với Hạo Nhiên quá xa tầm tay, bởi Tử Hân chẳng hề quan tâm đến những phù phiếm bên ngoài.