Sau khi chôn cất Tử Hân và Du Thiên Thành, Hạo Nhiên quyết định lên núi thăm Diệp sư phụ cuối.
Ba mất , chỉ còn thầy là thật lòng đối với mà thôi. Trước lúc theo cô về cõi mộng, gặp ông và chuyện trò đôi chút.
Gió vẫn ru lá và đưa mây lãng trôi, khung cảnh hữu tình mà nỡ tuyệt tình cắt đắt mối duyên tơ. Đóa hoa Đỗ Quyên đỏ thắm , dịp cài nó lên mái tóc cô, để bây giờ cài lên nấm mồ một đóa hoa tang trắng ủ sầu.
Bây giờ, khắp ngọn núi hoang sơ , Hạo Nhiên cũng thấy dáng áo trắng tinh khôi của cô thoắt ẩn thoắt hiện như thể đang cố tình chơi trốn tìm cùng . Dẫu tự tay đặt cô xuống lòng đất nhưng cứ cảm giác cô vẫn tồn tại cõi trần .
- Lý Hạo Nhiên.
Diệp sư phụ cất tiếng gọi khi thấy nam tử đang ngó trong sân như thể tìm kiếm điều gì. Đã lâu lắm , ông mới gặp mặt .
Dưới núi đồn ầm lên chuyện nghiệp ngập ăn cắp tiền của, mang theo vợ bỏ nhà nước ngoài. Tập đoàn Nam Thành thì kinh doanh sa sút, bán dần bán mòn qua cho Hưng Thuận, tiếp đó, Lý Hạo Nam cũng quén gói theo con trai tha hương.
- Sư phụ, con đến thăm thầy. – Anh cúi đầu, nhỏ giọng lễ phép.
- Tử Hân ?
- Cô …cô … mất thưa thầy. – Anh run run đáp, lệ ứa tràn mi.
- Con bảo cơ?
Biết đầu đuôi, Diệp sư phụ sẽ chẳng hiểu nên Hạo Nhiên cố gắng kiềm nén cơn xúc động, giữ bình tĩnh và kể cho ông tấn bi kịch của đời xảy đến kể từ khi phát hiện Tử Hân truy sát bên nước B và mò về đây tìm hiểu cớ sự.
Để khi sự thật tàn khốc phơi bày, hận thù lấn át tâm trí, đưa tới quyết định sai lầm, hối hận kịp.
Nghe thổn thức mà Diệp sư phụ xót xa cho những phận đời. Du Thiên Thành hồn đổi xác, dàn dựng thứ và đẩy ba đứa trẻ vô tội vòng xoáy tử thần.
Dục vọng trần tục khơi gợi cái ác tiềm tàng trong kẻ trỗi dậy mạnh mẽ, kéo theo bao nhiêu sai lầm, để trả giá bằng chính mạng sống của bản và con trai ruột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sao-bang-qua-troi/chuong-247-thau-to-tinh-em-1.html.]
- Đến cuối cùng, cô yêu vẫn chẳng là con, cô chọn Thiên Thuận. – Hạo Nhiên gục xuống, nức nở nghẹn ngào.
- Con con và Tử Hân là dựa các chiêu thức trong tuyệt học Diệp gia mới thể đánh thắng Du Thiên Thành? – Diệp sư phụ ôn tồn hỏi.
- Vâng ạ, ông kết hợp võ cổ truyền lẫn hiện đại, căn bản nếu nhờ tuyệt học thầy truyền thì con và vợ con thua chắc.
- Hạo Nhiên con , yếu kết của tuyệt học sư phụ dạy cho con chính là chỉ quan tâm, bảo vệ , bất chấp tính mạng. Thế nên, đối thủ mới cơ hội đả thương kẻ còn . Nếu Tử Hân tâm ý yêu thương con mà chỉ mỗi con yêu nó thì mãi mãi cũng thể phát huy bộ sự lợi hại và các con cũng cơ hội thắng Du Thiên Thành. Người thể hy sinh tính mạng vì con thì là tình cảm gì chứ?
Những lời giải thích thốt từ thầy đáng kính khiến Hạo Nhiên gần như gục ngã. Hóa , Tử Hân yêu nhiều như yêu cô. Ấy mà giờ, cứ nghĩ cô bên chỉ vì cảnh đưa đẩy, chẳng còn đường lùi, tiếng yêu thương cũng mỗi thầm thì.
Nếu như cô thật lòng yêu thương , vì cớ gì cô nỡ bỏ mà như thế. Trải bao khó khăn gian khổ, đối đầu sinh tử mới nhận tình cảm của , tại còn đành tâm cắt đứt, chia đôi giấc mộng uyên ương. Lẽ nào cô chỉ yêu khi mà Thiên Thuận vắng mặt.
Rời khỏi đỉnh núi vời vợi từng in dấu bao kỷ niệm thương, Hạo Nhiên lê bước thảm lá khô khốc tìm xuống chân thác.
Nếu thể, trầm tại đây, nhưng sẽ ô uế chốn . Giá như thêm một cùng cô thong dong nơi non ngàn thác bạc thì vui mấy.
- Tử Hân, em đang ở gần đây ? Em vẫn nào tiếng yêu cả, em định giấu tình cảm trong tim mãi em?
Toàn rã rời nhoài tảng đá ven bờ. Đôi mắt vô hồn phóng tầm lên cao, nơi những tàn lá chen tạo thành lớp lưới xanh ngắt, bắt ánh nắng vàng lọt qua nhấp nhánh như ánh trời, như vệt đom đóm càng gợi nhớ nhung tìm về da diết.
Mãi đến khi bóng chiều tà dần buông lơi lả, Hạo Nhiên mới lê chân xuống núi, nhớ Tử Hân , đến thăm và ở bên cạnh cô luôn, chốn trần thế thể giúp tình yêu đơm hoa kết trái thì hẹn gặp suối vàng.
Chiếc ô tô lướt nhanh những con đường mà rằng đây là cuối in bóng qua. Đau thương, oán giận xin trả hết về hư , thanh thản mà đến bên yêu dấu.
Khu nghĩa trang buổi hoàng hôn càng nhuốm màu buồn thê thiết. Ánh nắng nhạt nhòa rơi rớt cuối trời xa, thả dần màu tím loang tràn lên từ chân mây trôi dạt.
Đưa tay vuốt nhẹ gương mặt thanh thuần khắc ghi sâu đáy lòng tự thuở ấu thơ mãi tận bây giờ, khẽ mỉm chua xót.
- Tử Hân, em ở nơi xa lạnh lắm ? Anh sẽ đến cùng em liền thôi, chờ nhé.