Đêm tàn trong tuyệt vọng cho cả Tử Hân lẫn Hạo Nhiên. Mãi đến bốn giờ sáng, tiếng đ.ấ.m cửa mạnh quá, sợ tổn thương bản , cô mới bất đắc dĩ mở khóa.
Nhác thấy ánh sáng lọt qua khe hở, Hạo Nhiên vội vã xông . Trông gương mặt hốc hác của Tử Hân, trái tim đau đớn vô cùng. Còn cô, cũng tan nát cõi lòng bàn tay tươm đầy máu, thi nhỏ giọt xuống sàn nhà.
- Tử Hân, xin …
Câu cất lên tắt lịm bởi cái tát từ vợ bé nhỏ. Tử Hân giương đôi mắt oán giận , lệ buồn chảy thành dòng, rơi rớt thấm nhòa khóe mi. Mãi lâu , cô mới run run bật thành tiếng.
- Vì ? Vì thể dính thứ c.h.ế.t đó? Anh hiểu cảnh hiện tại của chúng ư? Rốt cuộc nghĩ gì mà thế? Anh nghiện từ bao giờ em ?
Nói xong, Tử Hân bưng mặt, bật xối xả, cô nghĩ bản sẽ lạnh lùng nhưng cuối cùng đối diện hóa thành yếu đuối.
Anh cô xem là chỗ dựa, bến đỗ cuối cùng ngay khi phát hiện sự thật từ hai cha con Du Thiên Thành, mà bây giờ thứ bỗng vỡ tan, đẩy cô xuống mồ sâu vực thẳm.
Giây phút Tử Hân lưng, Hạo Nhiên lật đật đuổi theo, ôm chặt cô lòng mà nức nở, nghẹn ngào.
- Anh xin , Tử Hân. Là hãm hại chứ nào tự sa chân bùn.
- Ai hại ? Anh bạn bè dụ dỗ ? – Tử Hân vùng thoát khỏi vòng tay , gằn giọng chất vấn.
- Là Du Thiên Thành em .
Dứt lời, Hạo Nhiên bất lực khuỵu xuống ánh mắt mơ hồ của Tử Hân và kể cho cô tất cả những gì còn giấu giếm.
Rằng khi kết thúc chuyến điều tra, về Lý gia ông đánh ngất, nhốt hầm tối, tiêm ma túy và ép buộc gọi điện bảo Kelvin cho ông mượn tiền. Nhờ Tử Hương liều giải cứu mà mới thoát chạy tìm cô.
Lại là cơn mưa lệ thấm đẫm gương mặt thanh tú nhưng cô vì oán hận Hạo Nhiên mà là bởi cô hối hận và xót thương .
Cô nào trải qua những chuyện kinh hãi như , tấm hẳn đau đớn lẫn sợ hãi. Sao chẳng sớm với cô ngay từ đầu mà chịu đựng một .
Đôi chân nhích từng chút một tới gần và quỳ kế bên, đôi tay cô run rẩy ôm lấy , những mong xoa dịu bớt tổn thương nặng nề.
- Hạo Nhiên, em xin , em trách lầm , em xin .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sao-bang-qua-troi/chuong-221-hua-va-that-hua-1.html.]
Tử Hân càng ủi an, Hạo Nhiên càng tủi , vùi đầu lòng cô mà lớn. Những nhục hình cùng uất ức dồn nén giãi bày cùng thương nhẹ vơi bớt áp lực.
Sau khi ăn bữa sáng do Tử Hân nấu xong, cả hai dắt trở phòng. Hạo Nhiên co cụm giường, gối đầu lên chân và nắm chặt lấy tay cô, cơn nghiện sẽ sớm vì gần tám tiếng đồng hồ kể từ lúc chích.
- Hạo Nhiên, như ? Em gọi nhờ Kelvin giúp chúng nhé. – Tử Hân lo lắng hỏi han.
- Đừng, em đừng . Tử Hân , em bên cạnh, chắc chắn sẽ vượt qua thôi. – Anh và siết tay cô mạnh hơn khi cơn ớn lạnh râm ran bắt đầu.
Cô cố kiềm nén xúc động, ghì lấy và rút khăn giấy lau mặt cho Hạo Nhiên khi thấy liên tục ngáp vặt, nước mắt, nước mũi chảy tèm lem.
Anh cắn môi, cố chịu đựng cái cảm giác ròi bò trong xương đang hành hạ cơ thể. Thế nhưng, thật sự quá khó, tới cuối cùng, vẫn thắng lý trí ban đầu, vội vùng khỏi cô và bỏ chạy.
- Hạo Nhiên, … . – Tử Hân lao theo, ôm chặt lấy , giữ .
- Bỏ , chỉ nữa thôi, hứa, một nữa thôi.
Lời dứt, vung tay xô cô ngã dúi dụi và phóng như bay sang phòng bên cạnh, khóa cửa cứng ngắc lập cập lấy mớ ma túy giấu đệm lên, mau chóng pha chế và tiêm thẳng .
- Mở cửa, Hạo Nhiên, định cứ thế mãi ? Mở cửa cho em.
Tiếng thảm thương của Tử Hân chẳng thể khiến kẻ bên trong động lòng khi mà đang cơn hưng phấn cùng sảng khoái, để ý trời đất gì nữa.
Biết sẽ mặc kệ , cô thất thểu xuống phòng khách, bất động như pho tượng. Đời thật bất công, kẻ ác cứ mãi thong dong trong cuộc sống nhung lụa xa hoa, còn những nạn nhân của thì gánh chịu bao nhiêu sầu khổ.
Thời gian vô tình lướt trôi, Tử Hân cứ như thế bao nhiêu lâu, mãi khi Hạo Nhiên lấm lét xuất hiện, đem mớ dụng cụ cùng thuốc còn thừa bỏ lên bàn và quỳ mặt thì cô mới cử động, hướng ánh mắt vô hồn lạnh lẽo .
- Tử Hân, em đánh , em đừng như . – Hạo Nhiên nâng tay vợ lên, sụt sịt van nài.
- Em đánh , sẽ cai ? Hạo Nhiên, em đưa đến trại cai nghiện nhé, cai ở nhà khó lắm. – Cô dịu giọng đề nghị.
- Không, hứa, chắc chắn cai , Tử Hân, cho thêm một cơ hội nữa, em đừng đưa trại mà.
Hạo Nhiên chồm lên, ôm chặt lấy Tử Hân mà hứa hẹn. Anh thật sự sợ xa cách cô. Anh sợ mất cô, sợ cô chán ghét, ghê tởm và tranh thủ lúc vắng mặt sẽ bỏ trốn biệt tích.