Cô gái  mặt với khuôn mặt vàng vọt,  đáng thương   vẻ quyết tâm hy sinh. 
 cô   thấy  vẻ mặt tái mét của Tô Cẩn Niên -  đang  cô  "bảo vệ" phía . 
 xoay xoay chuỗi hạt  mua  tay, bước qua họ mà chẳng thèm liếc mắt. 
Thật đen đủi. 
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Đi dạo cũng gặp     thấy. 
Về đến nhà  lâu, Tô Cẩn Niên cũng bước . 
Thấy , vẻ lạnh lùng  mặt   phá vỡ: "Nguyệt Hoa, em   giải thích..." 
    bình thản: "Được,   ." 
Thực , dù    gì  cũng chẳng bận tâm. 
 thấy   nổi giận, vẫn  thể giao tiếp,   thở phào nhẹ nhõm: 
"Anh  em sẽ  suy nghĩ lung tung mà." 
Trong lòng   lạnh. 
Anh   vẻ đang chuẩn  ngôn từ,  chân thành : "Sự việc  như em thấy ."
 im lặng   . 
"Có    thương,  đường đến bệnh viện gặp cô , cô   băng bó giúp  đưa   viện."
Anh  liếc  , tiếp tục: 
"Những   đó, mỗi khi  đến  băng, đều tình cờ gặp  cô ." 
"Thật trùng hợp, cô   là học viên trường y, nên  nghĩ để cô  thực hành cũng ."
Hừ, quá nhiều "trùng hợp" chính là cố ý. 
  tin một  đàn ông trưởng thành như Tô Cẩn Niên   hiểu điều đó. 
Chỉ là cố tình giả vờ ngây ngô thôi. 
"À, thế tiền mua nữ trang cho  là tiêu xài phung phí,  đáng."
"Còn cho cô  thì 'ý nghĩa' hơn."
Dù   còn quan tâm,  vẫn  kìm  lời châm chọc. 
Tô Cẩn Niên biến sắc, lúng túng: "Anh   ý đó."
Có  , chỉ   tự . 
Với , tất cả đều vô nghĩa. 
 suy nghĩ, chân thành đề nghị: 
"Thực ,   bao giờ nghĩ... chúng   thể hủy hôn?"
Nếu   là  đề xuất, ít nhất   sẽ  kịch liệt phản đối. 
Hơn nữa, kiếp   khi nộp báo cáo kết hôn,   cũng ngày càng lạnh nhạt, hẳn là  hối hận. 
Giờ hủy hôn, với cả hai đều . 
Ngờ  Tô Cẩn Niên  xong  nhíu mày: "Hôn nhân là trò đùa ? Có thể  kết là kết,  hủy là hủy?" 
"Đồng chí Nguyệt Hoa, tư tưởng của em   , em..." 
"Dừng ,  hiểu ."  giơ tay đầu hàng,   tranh cãi thêm,   phòng. 
Có thời gian    giảng đạo lý, chi bằng  tập trung nghĩ xem nên đầu tư cổ phiếu nào để kiếm bộn tiền. 
Về vốn liếng... đành  dùng tiền bố  cho  . 
Vì  hài lòng với Tô Cẩn Niên, bố    dành dụm cả đời để lo cho đám cưới. 
Kiếp , họ  chỉ đưa   bộ sính lễ cho , còn mua sắm đủ đồ gia dụng. 
May mắn là  tiền đó vẫn còn nguyên,  kịp tiêu. 
 mở hòm, lấy riêng phần sính lễ nhà họ Tô gói  khăn tay. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sang-som-chieu-hom/4.html.]
Tiền bố   cho thì cất cẩn thận. 
Trả  là  thể, coi như vốn khởi nghiệp. Nếu  nổi giận,  sẽ đập tiền   mặt. 
Hy vọng  thấy tiền, bà sẽ bớt tức... chứ? 
Sáng hôm , việc đầu tiên   là vạch thêm một nét lên tấm áp phích cũ. 
Chỉ còn vài ngày nữa thôi. 
Vài ngày nữa là thoát khỏi nơi ! 
"Em đang  gì ?" - Giọng trầm đột ngột vang lên  lưng. 
 giật ,   thấy Tô Cẩn Niên  sát ngay . 
Anh    đầy nghi hoặc: "Em ghi chép gì  báo thế?" 
Khoảng cách quá gần,  thở   phả  gáy khiến  rùng , lập tức né . 
Thật kinh tởm. 
Định qua loa cho xong, nhưng thấy   vẫn chăm chú  tờ báo,  đành bịa đại: 
"Em đang tính xem báo cáo kết hôn nộp  mấy ngày ." 
Có lẽ câu  của   vô tình khiến Tô Cẩn Niên vui lòng, vẻ mặt nghi hoặc và lo lắng ban nãy của  dần tan biến. 
Anh  thở phào, đưa tay từ  lưng ,  tay là một hộp nhung vuông vức. 
"Mở  xem ." - Ánh mắt   đầy mong đợi. 
: "..." 
Thật lạ lùng. 
Kiếp ,  và Tô Cẩn Niên kết hôn năm mươi năm, cùng nuôi dạy con trai, tiễn đưa bốn bậc cha . 
    từng tặng  bất kỳ món trang sức nào. 
  chằm chằm  chiếc hộp, trong lòng dâng lên nỗi chua chát khó tả. 
"Sao thế? Mở  em." - Anh   thúc giục. 
 hít sâu, đẩy hộp về phía  : 
"Anh cất , đợi đến ngày báo cáo kết hôn  phê duyệt  hãy đưa em."
Giọng  bình thản. 
Chỉ là, ngày đó... 
Sẽ  bao giờ đến. 
Khóe miệng  nhếch lên. 
Tô Cẩn Niên  chiếc hộp, thở dài: "Được,  sẽ giữ nó đến ngày đó." 
Phải thừa nhận,   thể thấy rõ sự thất vọng trong mắt  . 
Khi bạn hào hứng tặng quà mà đối phương chẳng buồn ngó ngàng, đúng là tổn thương thật. 
. 
Thì ? 
So với những dối trá, những vết thương   gây  cho  kiếp . 
Đây. 
Chỉ như muối bỏ bể mà thôi. 
Tô Cẩn Niên ăn sáng xong liền  khỏi nhà,  khi  còn dặn sẽ về sớm chiều nay để đưa   xem phim. 
  đồng ý cũng chẳng từ chối. 
Chỉ lặng lẽ    bước  cửa. 
Sau khi Tô Cẩn Niên ,  về phòng mang đồ đạc  thu dọn hôm qua , để  mảnh giấy trong phòng khách  là sẽ đến nhà  vài ngày. 
Đến trưa thì    xe khách tới thị trấn bên. 
Cậu    đến, thấy  ôm bọc lớn xông  nhà, vội bỏ đũa chạy  đón.