Sacred Consort - Chương 8

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-29 01:00:09
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9AHwsBoteW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ba tháng tiếp theo trôi qua trong sự giam lỏng quen thuộc.

 

Kareem vẫn nhốt trong kim tự tháp. Không rời . Không bước ngoài ánh nắng thật sự. Ngày nối ngày chỉ đá cổ, trần vòm, nghi lễ và những hành lang dài lặp đến mức tưởng như thời gian bẻ cong.

 

một chút khác.

 

Trong ba tháng , Ankhur ghé qua một .

 

Không thăm hỏi.

Không vì Kareem.

 

Chỉ đơn giản là để lấy một thứ cần — một cuộn bản khắc. Hắn bước , lấy xong, rời . Không ở lâu. Không nhiều.

 

đối với Kareem…

chỉ riêng việc Ankhur xuất hiện là một đổi đáng kể.

 

So với ba tháng đầu một ghé qua…

đúng là khả quan hơn.

 

cơ thể Kareem thì .

 

Không rõ từ khi nào, bắt đầu khỏe. Ban đầu chỉ là mệt mỏi kéo dài, ăn ngon, ngủ chập chờn. Rồi những cơn lạnh đến bất chợt giữa ban ngày, đầu óc nặng trĩu, khớp xương đau âm ỉ như thể cơn kiệt sức của nửa năm trốn chạy để đòi nợ.

 

Đến một đêm, cơn sốt bùng lên dữ dội.

 

Hơi thở Kareem gấp và nóng, da đỏ lên, trán ướt mồ hôi lạnh. Cậu cố dậy nhưng tầm nghiêng ngả, căn phòng xa hoa xoay chậm như chìm xuống nước. Tiếng hầu gọi vang lên xa xôi, như vọng từ một nơi khác.

 

Ý thức Kareem trôi tuột từng chút một.

 

Và trong khoảnh khắc mơ hồ khi bóng tối khép thoáng thấy một ánh mắt.

 

Vàng sẫm.

Tĩnh lặng.

Quá quen thuộc để thể nhầm lẫn.

 

Ánh mắt của Khemet-Ra Ankhur.

 

Không rõ đó từ lúc nào. Không rõ biểu cảm . Chỉ rằng ánh hề lạnh lùng như đầu họ gặp trong cung điện Ai Cập.

 

Cuối cùng, Kareem tỉnh .

 

Ý thức về chậm, như thể kéo ngược lên từ đáy nước sâu. Thứ đầu tiên cảm nhận là mùi hương quen thuộc của Ai Cập — nhựa thơm, thảo mộc và đá mát lạnh. Không mùi t.h.u.ố.c gắt của phòng y tế, cũng mùi kín bưng của kim tự tháp.

 

Khi mở mắt , Kareem nhận đang trong một tẩm điện.

 

Rộng hơn. Cao hơn. Ánh sáng tràn từ những ô cửa lớn, dịu và ấm. Rèm vải mỏng lay nhẹ theo gió, sàn đá đ.á.n.h bóng đến mức phản chiếu bóng . Đây nơi dành cho nghi lễ — mà là nơi thật sự sinh sống.

 

Nơi Ankhur sống.

 

Cơ thể Kareem vẫn yếu, đầu còn nặng, nhưng cơn sốt lui. Trán mát hơn, thở đều hơn. Có y phục cho , phủ chăn nhẹ, mùi t.h.u.ố.c thảo mộc còn vương gần.

 

Cậu chớp mắt thêm một .

 

Rồi mới nhận : đang ở đó.

 

Ankhur gần cửa sổ, lưng về phía giường. Lễ phục Pharaoh giản lược, còn vàng ngọc nặng nề, chỉ là áo dài tối màu, gọn gàng. Ánh sáng rơi lên bờ vai rộng và mái tóc đen sẫm, kéo cái bóng của dài nền đá.

 

Hắn Kareem ngay.

 

Như thể sẽ tỉnh.

Như thể đang chờ.

 

“Ngươi sốt cao,” Ankhur cất tiếng, giọng trầm, đầu .

“Thêm một đêm nữa là nguy hiểm.”

 

Kareem khẽ cử động, cổ họng khô khốc. Cậu dậy, nhưng kịp gì thì Ankhur — ánh mắt vàng sẫm hạ xuống, hiệu nhẹ.

 

“Đừng vội.”

 

Ankhur bước tới gần hơn một chút, dừng ở cách quá xa giường. Ánh của còn là ánh của kẻ cân nhắc công cụ, cũng của thần linh phàm nhân.

 

“Ngươi ở đây,” Ankhur .

“Cho đến khi khỏe hẳn.”

 

“Đây là… ân huệ ?” hỏi khẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sacred-consort/chuong-8.html.]

 

Ankhur đáp ngay.

 

Hắn đó một lúc, đủ lâu để câu hỏi tan trong khí như nước.

 

Rồi Ankhur lưng.

 

Hắn bước vài bước, chậm rãi, tiếng gót giày chạm nền đá vang khẽ trong căn phòng rộng. Khi giọng vang lên, đó là lúc Kareem gần như sẽ nhận câu trả lời.

 

 

Những ngày hồi sức của Kareem trôi qua chậm và yên tĩnh.

 

Cậu ở trong tẩm điện của Ankhur — giam giữ, nhưng cũng tùy tiện rời . Người hầu nhẹ như bóng, t.h.u.ố.c thảo mộc đều đặn, thức ăn nóng luôn đưa tới đúng giờ. Cơ thể Kareem dần khá hơn: cơn sốt hạ, thở đều , đầu còn nặng như chì.

 

chính trong sự yên tĩnh

bắt đầu thấy.

 

Không ai thẳng với . Không một lời nào thốt mặt chính hậu. Kareem đó, nửa tỉnh nửa mê, và những âm thanh ngoài bức tường đá thể che giấu .

 

Những đoạn hội thoại ngắt giữa chừng.

Những cái cúi đầu quá sâu của hầu.

Những ánh mắt tránh né khi họ nghĩ Kareem ngủ.

 

“…xử lý .”

“… để .”

“…bệ hạ thích lặp .”

 

Chỉ vài từ rời rạc thôi — nhưng đủ để Kareem nối thành hình.

 

Cung điện hiền lành.

Và Ankhur… từng là một Pharaoh nhân từ.

 

Có một buổi chiều, khi Kareem thể dậy dựa gối, thấy tiếng thì thầm ngoài hành lang. Giọng thấp, nhưng run.

 

“May cho chính hậu là… ngoan.”

“Nếu thì—”

 

những ngày đó yên tĩnh đến lạ…

 

Và Kareem nhận điều đó nhanh.

 

Những lời thì thầm mà từng còn nữa.

 

Không rõ là do mệnh lệnh nào truyền xuống, chỉ vì ai đó lỡ miệng — bầu khí trong cung điện đổi hẳn. Người hầu cúi đầu sâu hơn. Bước chân nhẹ hơn. Những câu dang dở nuốt ngược ngay khi Kareem xuất hiện, dù chỉ là bóng áo lướt qua.

 

Hôm nay cũng .

 

Người hầu quỳ cạnh giường Kareem, cẩn thận t.h.u.ố.c cho . Động tác vốn quen thuộc, nhưng bàn tay hôm nay run đến mức kiểm soát nổi. Miếng băng trượt lệch, lọ t.h.u.ố.c khẽ va kêu một tiếng nhỏ — đủ để khí trong phòng chùng xuống.

 

Cánh cửa mở .

 

Ankhur bước .

 

Vẻ mặt tối sầm, hàm siết c.h.ặ.t, ánh mắt vàng sẫm lạnh và sắc như lưỡi d.a.o rút nửa chừng. Rõ ràng chuyện gì đó xảy — và vui.

 

Ankhur cạnh giường, một lời.

 

Chỉ đó.

 

Người hầu càng run hơn. Động tác vụng về, lặp lặp một chỗ, băng gạc rối lên, thể buộc xong. Hơi thở gấp dần, mồ hôi rịn trán.

 

Kareem cảm nhận rõ.

 

Không bằng mắt — mà bằng bản năng.

 

Cảm giác áp lực dồn , như thể chỉ cần hầu phạm thêm một nhỏ nữa thôi… Ankhur sẽ lao tới, và sẽ bóp c.h.ế.t ngay lập tức.

 

Kareem khẽ nhấc tay.

 

“Được ,” , giọng thấp. “Ngươi ngoài .”

 

Không một giây do dự.

 

Người hầu ngay.

 

 

Loading...