Sacred Consort - Chương 7

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-29 01:00:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCh8rI9Ue

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ba tháng trôi qua.

 

Kareem đổi đến mức chính đôi lúc cũng nhận .

 

Thân hình gầy guộc ngày biến mất. Giờ đây da thịt, vóc dáng mềm nhưng đầy đặn, còn cảm giác chỉ cần siết nhẹ là gãy. Làn da nuôi dưỡng nắng Ai Cập trở nên trắng sáng một cách khỏe mạnh, trắng bệnh hoạn của kẻ đói khát. Tóc dài , hầu chăm sóc cẩn thận.

 

Ba tháng , Pharaoh hỏi một câu, gửi một lời. Kareem tồn tại trong kim tự tháp giống như một thứ gì đó sắp đặt xong và cất đúng vị trí — nuôi, giữ, nhưng cần gặp. Như một con vật quý hiếm trong khu vườn kín: chỉ cần nó sống, còn quan trọng.

 

Và Kareem rõ điều đó.

 

Hôm nay cũng giống như bao ngày khác.

 

Kareem t.h.ả.m mềm trong gian phòng rộng, mặt là một trò chơi mới mà “phát minh” — một dạng trò trí tuệ dùng những viên đá màu và vòng kim loại mỏng. Luật chơi đơn giản nhưng cần kiên nhẫn: xếp các vòng cho chạm , đổi vị trí từng bước một, giống như một nghi thức nhỏ dành cho đầu óc.

 

Cậu chơi chậm.

 

Không vì khó — mà vì Kareem đang học cách chờ đợi.

 

Cậu cúi đầu, tóc dài rơi xuống vai, ngón tay thong thả di chuyển một viên đá thì—

 

Không khí đổi khác.

 

Không tiếng báo . Không hầu hô vang. Chỉ là một cảm giác quen: áp lực vô hình tràn căn phòng, như thể gian tự động thu hẹp .

 

Kareem kịp ngẩng đầu.

 

Ankhur ở đó.

 

Hắn bước phòng như thể đây vốn là nơi quyền xuất hiện bất cứ lúc nào. Lễ phục Pharaoh đen và vàng, dáng cao lớn phủ bóng xuống sàn đá. Ánh mắt vàng sẫm lướt qua căn phòng — dừng ở Kareem.

 

Rất lâu.

 

Không ánh tò mò.

Cũng kiểm tra nghi thức.

 

Mà là ánh của một kẻ nhận :

thứ bỏ mặc trong góc… đổi hình dạng.

 

Thật , ngay khoảnh khắc ánh mắt Ankhur dừng Kareem, khựng trong vô thức.

 

Lần cuối thấy , là trong kim tự tháp — cổ kề kiếm, m.á.u chảy, làn da ngả nâu vì nắng gió, khô ráp và mệt mỏi như một kẻ qua sa mạc quá lâu. Khi đó, Kareem trông giống một sinh vật thời gian mài mòn đến tận cùng.

 

đang mặt bây giờ… khác hẳn.

 

Ba tháng sống trong nhung lụa khiến làn da Kareem nhả nắng. Dưới ánh sáng trong phòng, da gần như phản chiếu nhẹ, nổi bật đến mức khó ngơ. Ở Ai Cập, nơi phần lớn con mang sắc da sẫm của đất và nắng, vẻ trắng trẻo trở nên… khác thường.

 

Và vì thế, dễ .

 

Ankhur đó, ánh mắt vàng sẫm lướt qua Kareem lâu hơn dự định.

 

Tâm trạng Ankhur chùng xuống khẽ.

 

Không ai nhận .

Ngoại trừ chính .

 

Giọng khi Ankhur cất lên… còn lạnh như .

 

“Ngươi ở đây quen ?”

 

Câu hỏi thốt nhẹ hơn mức Kareem tưởng. Thậm chí còn mang theo một chút… ân cần mờ nhạt, như thể đang thử chuyện với một sinh vật mới đặt trong tầm mắt.

 

Kareem chớp mắt một cái khẽ.

 

Cậu vội dậy, cũng cúi đầu quá mức. Chỉ đặt viên đá cuối cùng của trò chơi xuống t.h.ả.m, mới ngẩng lên Ankhur — ánh mắt bình thản, lấy lòng, cũng xa cách.

 

“Quen ,” Kareem đáp.

 

Giọng nhẹ, đều.

 

“Ở đây yên tĩnh,” thêm một nhịp ngắn.

“Dễ ngủ.”

 

Thật , Ankhur tìm Kareem hôm nay vì hứng thú nhất thời.

 

Mà vì một nghi lễ khác.

 

“Chuẩn ,” Ankhur , giọng trầm và ngắn gọn.

“Có nghi thức cần tất.”

 

Kareem nghiêng đầu, hỏi nhiều. Cậu học rằng ở Ai Cập , những nghi lễ thứ để thương lượng, mà là thứ tồn tại cả con .

 

Họ dẫn đến một gian điện sâu hơn trong cung — nơi ánh sáng yếu , khí mát lạnh và mùi nước khoáng pha hương trầm lan khắp gian. Ở trung tâm là một bể đá lớn, nước trong đến mức phản chiếu cả trần vòm khắc hình các vị thần cổ.

 

“Đây là nghi lễ Thanh Tẩy Song Thể,” một tư tế cất giọng trầm thấp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sacred-consort/chuong-7.html.]

“Để chứng minh sự liên kết thần linh thừa nhận.”

 

Không hôn lễ.

Không tình cảm.

 

Mà là quyền lực chia sẻ cùng một trục.

 

Theo luật cổ, Pharaoh và Chính hậu cùng bước nước thánh — phân biệt địa vị, cao hơn. Nước sẽ ghi nhận sự hiện diện của cả hai, như một lời chứng rằng ngai vàng và cạnh ngai vàng là một thể thống nhất, bất kì sự ô uế, phạm tục nào.

 

Nghi lễ yêu cầu họ cởi bỏ y phục ngoài, giữ lớp vải đơn giản nhất.

 

Ankhur hầu tiến lên . Động tác của họ thuần thục và im lặng, như thể điều . Khi áo choàng và trang sức tháo xuống, dáng của hiện rõ ràng hơn — cao lớn, chắc chắn, từng đường nét cho thấy sức mạnh rèn luyện và kiểm soát. Không phô trương, nhưng áp đảo theo cách tự nhiên của kẻ quen đỉnh.

 

Kareem cạnh, vô thức khựng .

 

Cậu đây là nghi lễ. Biết rằng gì vượt ranh giới. Thế nhưng, khi đến lượt , Kareem vẫn thấy ngại ngùng một cách con . Cậu mặt một chút, giữ động tác gọn gàng, tránh để ánh mắt lạc hướng. Không hổ vì cơ thể — mà vì cách giữa hai lúc quá gần, và sự chênh lệch quá rõ.

 

Ankhur gì.

 

Hắn cũng chằm chằm. Chỉ đó, bình thản, như thể sự lúng túng nhỏ nhoi đáng để bận tâm. Chính sự thờ ơ kiểm soát khiến Kareem dễ thở hơn — nghi lễ giữ đúng bản chất: trang nghiêm, lạnh, và cho phép suy diễn.

 

Khi cả hai bước xuống bể đá, nước thánh chạm da mát lạnh. Khoảng cách giữ đủ; chạm, tránh. Tư tế lời khấn, âm tiết cổ vang lên, nặng như đá, phủ lên gian một cảm giác chứng giám.

 

Khi nghi thức kết thúc, nước thánh rút dần khỏi bể đá.

 

Người hầu tiến lên trong im lặng, phủ khăn, y phục mới cho cả hai. Lễ phục của Ankhur khoác đầy đủ, nặng nề và trang nghiêm; còn Kareem thì bằng bộ áo nhẹ hơn, màu sáng.

 

Mọi thứ diễn nhanh, gọn, đúng mực.

 

Ankhur , chuẩn rời khỏi gian điện như thể nghi lễ chỉ là một bước cần thiết trong danh sách dài những việc . Áp lực quanh khép c.h.ặ.t, quen thuộc và lạnh lẽo.

 

“Bệ hạ,” Kareem lên tiếng.

 

Giọng cao, nhưng đủ rõ để khiến bước chân Ankhur dừng .

 

Kareem thẳng, hai tay đặt , vội vã, cũng cúi thấp quá mức. Cậu nghĩ về điều lâu — bộc phát.

 

“Ba tháng qua,” , bình thản,

lệnh cho phép rời khỏi kim tự tháp.”

 

Ankhur đầu.

.

 

“Ta hiểu lý do,” Kareem tiếp. “Vị trí của … cần giữ kín.”

Cậu dừng một nhịp, thẳng:

ngoài.”

 

“Chỉ là thấy Ai Cập. Con . Đất đai.”

 

Không khí lặng .

 

Ankhur chậm rãi . Ánh mắt vàng sẫm lướt qua Kareem, đoán cảm xúc, chỉ đ.á.n.h giá. Với , đây câu chuyện tự do — mà là câu hỏi về kiểm soát.

 

“Để gì?”

 

Kareem né tránh ánh . Cậu trả lời bình thường, như đang một điều hiển nhiên:

 

“Để đang ,” . “Để thấy trời đất hình dạng gì ngoài đá và nghi lễ.”

 

Ankhur im lặng một nhịp. Rồi giọng hạ thấp, căng và sắc như lưỡi d.a.o rút khỏi vỏ:

 

“Ngươi tự nhận thức da trắng ?”

 

“Ta .”

 

Giọng bình tĩnh, tự vệ, cũng phản bác.

 

“Ta sẽ che kín ,” Kareem tiếp. “Khăn trùm, áo dài, găng tay — sẽ để lộ bất cứ thứ gì nên lộ.”

Cậu ngẩng mắt lên, thẳng Ankhur.

“Và hứa… sẽ tiết lộ điều gì hết.”

 

Một nhịp im lặng kéo dài.

 

Ankhur đáp ngay.

 

Hắn lưng .

 

Chỉ một động tác đơn giản thôi, nhưng đủ để cắt ngang bộ những gì Kareem cố gắng đặt lên bàn cân. Áo choàng Pharaoh khẽ lay theo bước chân, giọng vang lên trầm và dứt khoát, đầu :

 

“Ta đồng ý.”

 

Kareem yên.

 

Cảm giác thất vọng đến ồn ào, dữ dội — chỉ là một thứ gì đó lắng xuống sâu, nặng nề như cát ướt. Cậu lường khả năng , mà khi nó thật sự xảy , l.ồ.ng n.g.ự.c vẫn thắt trong một nhịp khẽ.

 

 

Loading...