Khi Kareem tỉnh , thứ đầu tiên cảm nhận là mùi hương quen thuộc của nơi ở.
Không mùi t.h.u.ố.c.
Cũng lạnh của đá cổ trong lăng mộ.
Mà là mùi vải sạch, gỗ đ.á.n.h dầu, và hương trầm nhẹ — thứ mùi thường trực trong những gian phòng dành cho địa vị, giữ định để ở khó chịu.
Cậu một chiếc giường rộng, nệm dày , phủ vải lanh mịn. Ánh sáng ban ngày lọt qua cửa sổ cao, che bằng rèm vải dày màu nhạt, chiếu xuống nền đá mài phẳng đến mức gần như ấm da.
Đây là phòng ở.
Một căn phòng khóa.
cũng lối tùy ý.
Kareem khẽ thở , nhận đang ở .
sàn đá, những ký hiệu nghi lễ vẫn còn đó.
Các vòng tròn mờ vẽ bằng bột khoáng nhạt màu, vài đường khắc mảnh chạy dọc theo trục phòng như để dẫn năng lượng về một điểm trung tâm. Ở góc phòng, một bát lửa tế thần tắt, chỉ còn tro nguội và mùi nhựa thơm vương nhẹ trong khí.
Kareem chậm rãi dậy.
Cơ thể nhẹ hơn tưởng tượng. Vết rạch ở cổ xử lý cẩn thận, chỉ còn một vệt mảnh băng bằng vải lanh trắng. Cánh tay từng đau nhức cũng cố định gọn gàng. cảm giác lạ nhất ở thể xác.
Mà là sự đổi trong khí.
Ai thực hiện nghi lễ?
Câu hỏi lóe lên thì Kareem dậy, bước về phía cửa.
Cánh cửa mở một tiếng động.
Hai lính canh thẳng cửa, áo giáp ánh lên ánh lửa. Thấy Kareem xuất hiện, họ lập tức cúi đầu — theo kiểu canh giữ tù nhân, mà là lễ nghi.
Kareem khựng .
“Xin hỏi— đang ở—”
Cậu kịp hết câu.
Hai lính đồng loạt cúi đầu.
“Chính hậu.”
Một từ duy nhất.
Rõ ràng. Dứt khoát. Không do dự.
Kareem c.h.ế.t lặng.
Chính hậu.
Ankhur chọn .
Không chọn như một con .
Mà chọn như một công cụ hợp pháp hóa.
Hắn cần Kareem tỉnh dậy để hỏi ý kiến. Không cần sự đồng thuận lời thề từ miệng . Trong trật tự cổ xưa , chỉ cần thể hiện diện, chỉ cần thần linh “ phản đối”, thì nghi thức đủ hiệu lực.
Và Ankhur điều đó.
Hắn phong hậu cho Kareem khi bất tỉnh. Giờ đây, khi Kareem mở mắt , thứ xong.
Hơn nữa vẻ đang ở trong một kim tự tháp. Kim tự tháp … sửa . Một gian tiền điện tách khỏi trục mộ chính, thông gió, ánh sáng, nước, lối kín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sacred-consort/chuong-6.html.]
Bởi vốn dĩ, kim tự tháp chỉ dùng để chôn vua.
Không để nuôi sống.
Không để giữ chính hậu.
Vậy mà Kareem ở đây.
Ở một nơi vốn dành cho cái c.h.ế.t, nhưng chuẩn sẵn sàng như thể… đang chờ.
Kareem bỗng bật khẽ trong cổ họng.
À… thì là thế.
Cậu ở sẵn đây.
Để đợi ngày Ankhur c.h.ế.t.
Đến lúc đó, Kareem tính là “ở cùng” Ankhur .
Nói cho cùng, Ankhur lợi dụng Kareem xong .
Còn Kareem thì .
Ý nghĩ đó hiện rõ ràng, lạnh lẽo đến mức khiến bình tĩnh lạ thường. Kareem trở căn phòng gọi là tẩm điện của chính hậu, thật là một căn phòng sửa cho ở trong một cái mộ rộng lớn — cánh cửa khép lưng bằng một âm thanh trầm nặng, như cắt đứt huyên náo bên ngoài.
Cậu xuống mép giường.
Kareem cúi đầu, hai tay đặt đầu gối, suy nghĩ chạy vòng vòng nhưng tìm lối . Mọi con đường đều cụt.
Đòi nợ Ankhur ư?
Một chính hậu mới phong, yếu ớt, hậu thuẫn, mở miệng “tính sổ” với Pharaoh đăng quang — đó liều lĩnh, mà là tự sát. Chỉ cần Kareem lèm bèm quá nhiều, Ankhur thể bóp c.h.ế.t trong im lặng. Luật cấm. Thần linh hỏi.
Kareem gì để đặt lên bàn cân ngoài chính mạng sống của — thứ mà Ankhur vốn xem là thể thu hồi bất cứ lúc nào.
Cậu ngả lưng xuống giường, lên trần vòm khắc đầy ký tự cổ, ánh mắt dần tĩnh . Nếu thể dùng quyền lực, thể dùng luật lệ, thể dùng đe dọa… thì chỉ còn một con đường.
Chiếm lấy một thứ khác.
Một thứ mà ngay cả Pharaoh cũng thể lệnh, thể cưỡng ép, thể lấy bằng sức mạnh.
Và để điều đó — hết, Kareem xóa bỏ hình gầy guộc .
Cơ thể hiện tại quá yếu để trở thành bất cứ điều gì ngoài một công cụ tạm bợ. Quá dễ gãy. Quá dễ xem thường. Nếu tồn tại bên cạnh Ankhur mà bóp nát, Kareem bắt đầu từ thứ căn bản nhất: thể của chính .
…
Suốt một tuần ở Ai Cập, Kareem và Ankhur hề gặp .
Và Ankhur cũng chẳng bận tâm.
Đối với Pharaoh, chính hậu phong xong là xong việc. Kareem bỏ mặc trong sự xa hoa yên tĩnh — thức ăn mang tới đúng giờ, y quan đổi mỗi ngày, hầu cúi đầu nhưng nhiều lời.
Kareem tận dụng điều đó.
Cậu ăn.
Ăn nhiều hơn mức từng dám trong nửa năm qua. Thức ăn Ai Cập giàu năng lượng, nặng gia vị, khiến dày vốn quen đói của phản ứng dữ dội những ngày đầu. Kareem dừng .
Mỗi ngày trôi qua, cơ thể nặng hơn một chút.
Không ai để ý.
Không ai báo cáo.
Và chính trong sự thờ ơ đó, Kareem bắt đầu biến đổi.